Cha của Cố Cảnh Hồng đích thân tới Cổ thành, mục đích lần này không cần nói cũng biết.
Một cảm giác nguy cơ dày đặc trước nay chưa từng có ập tới, khiến cho Bạch Cẩm Tú lo lắng bất an vô cùng.
Trở lại phòng của mình, ngồi trước gương trang điểm hình bầu dục có vẽ hoa văn hình hoa mẫu đơn uyên ương tinh xảo, nhìn mình trong gương, trong lòng vô cùng hối hận về khoảng thời gian buông lỏng vừa rồi.
Từ sau ngày lật xe đó đến nay đã qua mười ngày nhưng đều bị cô sử dụng một cách lãng phí vô ích.
Giờ việc đã lửa sém lông mày rồi, cô cần phải hành động mau chóng mới được.
Ngay tối nay đi! Cô tức khắc quyết định.
Đây là bước cuối cùng trong kế hoạch của cô trước đó, cũng là bước quan trọng nhất. May mà lần trước tiến triển thuận lợi, theo sự hiểu biết của cô về Nhiếp Tái Trầm, đúng hơn là cảm giác của cô với anh, cô tin anh sẽ không làm hỏng chuyện của mình.
Tim cô đập nhanh hơn, cứ thình thịch thình thịch, quả tim giờ phút này tựa như cất giấu một con thỏ con đang nhảy trong đó.
Bạch Cẩm Tú nhắm mắt lại, ép mình bình tĩnh, chuyện tiếp theo phải làm ngay tối nay bắt đầu đảo qua một lần trong đầu, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, cô mở mắt ra, đứng lên.
Sắc trời dần dần mà tối sầm.
Trận dông tố buổi chiều đã cuốn đi cái nóng khốc liệt của giữa hè. Đêm nay là một đêm hè sáng sủa, bầu trời trong vắt, người dân Cổ thành kết thúc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/1971382/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.