Bạch Cẩm Tú ở trong phòng chờ mãi, nhưng chẳng thấy cha gọi mình gì cả, xem đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối rồi, cô chẳng kiên nhẫn được nữa, nhẹ nhàng đi đến bên ngoài thư phòng, đứng ở bên ngoài cửa.
Cánh cửa thư phòng khép hờ, có ánh đèn chiếu ra, cha chắc đang ở trong đó.
Bạch Cẩm Tú hít sâu một hơi, gó cửa, đẩy ra đi vào, nom thấy cha đang mang kính viễn thị ngồi đọc sách dưới ngọn đèn bàn.
– Cha ơi, cha vẫn chưa đi nghỉ ngơi ạ?
Cô bước đến bên bàn, giả vờ giúp cha thu dọn đống sách trên bàn.
Bạch Thành Sơn nhìn đồng hồ:
– Anh con chắc sắp về rồi, cha đang chờ nó. Cũng muộn rồi, hai ngày tinh thần con bị chấn động, đi nghỉ ngơi đi.
Bạch Cẩm Tú nói:
– Cả ngày con ngủ rồi, giờ chẳng ngủ được.
Cô tới sau lưng ông, đấm lưng cho ông, vừa đấm vừa tỏ vẻ thuận tiện hỏi han:
– Cha ơi, nghe A Tuyên nói tối nay cha giữ lại Nhiếp Tái Trầm, nói gì vậy ạ?
Bạch Thành Sơn ngẩng lên nhìn con gái, ngập ngừng đôi chút, tháo kính xuống, đặt sạch sang một bên.
– Tú Tú à, con nói thật với cha đi, con có tình cảm gì với cậu ấy không?
Bạch Cẩm Tú tim nảy lên:
– Tình cảm gì cơ? Con mà có tình cảm với anh ta á? Cha hỏi vậy là có ý gì ạ?
– Tú Tú, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ con hồi bằng tuổi con đã có anh cả rồi đấy. Mấy năm nay cha chưa từng hỏi con, trong lòng con rốt cuộc đã có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/1971407/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.