Đám Trần Lập từ Giao Huyện trở về, cả người đầy bùn cát, vừa mới tắm rửa xong trở lại doanh trại thì được báo có tiểu thư Bạch gia tìm mình có việc, tức thì chẳng kịp lau khô tóc chạy ngay ra ngoài, thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp đứng đằng trước thì vội bước tới.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh ta, hỏi:
– Anh chính là Trần Lập Trần đại nhân?
Trần Lập vội xua tay rối rít:
– Không dám không dám. Tôi chỉ là Đội chính, Bạch tiểu thư cứ gọi tên tôi là được. Gọi thế kia tôi không dám nhận đâu.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười:
– Có gì mà không dám nhận, đừng khách sáo. Tôi nghe nói anh từng là thủ hạ đắc lực của Nhiếp Tái Trầm, năng lực rất tốt. Sau này nếu có chuyện gì cần thì cứ tìm tôi.
Không ngờ ngay cả Bạch tiểu thư cũng biết đến mình, còn coi trọng mình như thế, trong lòng Trần Lập tức thì kích động.
– Cảm ơn Bạch tiểu thư. Toàn bộ đều là nhờ Nhiếp đại nhân thăng chức mà tôi mới lên làm Đội chính được. Sau này Bạch tiểu thư có việc cần đến tôi, cứ phân phó là được.
Bạch Cẩm Tú mỉm cười gật đầu, hỏi:
– Trần đại nhân, cô gái mà hôm nay anh ở cổng lớn anh gặp là ai vậy?
Tức thì Trần Lập đã hiểu tất cả.
Chuyện giữa Bạch tiểu thư và Nhiếp Tái Trầm mọi người đều nghe nói đến, xem ra là thật rồi.
Một người là hòn ngọc quý trên tay Bạch lão gia, một người chỉ là người qua đường vô tình chạm mặt mà thôi, đứng về bên nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/1971425/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.