Buổi tối gần 11 giờ, Bạch Cẩm Tú mới chờ được Nhiếp Tái Trầm về nhà.
Tuy trong lòng có vô số câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng thấy anh đầy vẻ mệt mỏi thì nín nhịn lại, lại nghĩ chắc anh chưa ăn cơm thì hỏi, quả nhiên là đúng thế. May mà cô có chuẩn bị trước. Cô cùng anh ăn cơm, ăn xong về phòng, bảo anh đi tắm rửa, xong xuôi hai người lên giường ngủ, cô nằm trong lòng anh, hỏi:
– Anh có mệt không?
Nhiếp Tái Trầm đang nhắm mắt lại, nghe cô thì mở mắt ra nhìn cô, lắc đầu, tiếp đó ôm lấy cô, hôn môi cô, cởi quần áo của cô, lại trở mình đè cô xuống dưới cơ thể mình.
Bạch Cẩm Tú giờ mới biết anh hiểu lầm, cô kêu lên, vội bắt lấy tay anh đang cởi quần áo mình ra:
– Không phải không phải đâu. Ý em không phải vậy! Em nghe cha nói là anh đến chỗ cậu phải không?
Tay anh ngừng lại.
Bạch Cẩm Tú cắn cắn môi:
– Hôm qua cậu tới tìm cha, muốn cha tạo áp lực cho anh nhưng bị em phản đối, ông ấy bỏ về. Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn tốt với em, em thật sự lo cho cậu. Giờ tình hình thế nào, anh tìm cậu có chuyện gì?
Nói xong, cô chui ra khỏi ngực anh, nằm bên cạnh anh, mắt mở to nhìn anh.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô một lúc, nói:
– Đúng là có chút việc. Cậu em đã không thích hợp ở lại Quảng Châu nữa. Cậu càn phải đi ngay. Em yên tâm, anh sẽ bảo đảm an toàn của ông. Anh đã sắp xếp người rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/1971436/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.