Thư ký vừa đi, trong văn phòng chỉ còn lại có cô và anh.
Bạch Cẩm Tú trộm nhìn anh một cái, thấy anh đứng ở bên cạnh bàn, cũng không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, ánh mắt như nhìn dưới đất.
Cảm giác rất lạ.
Cô không nghĩ nhiều. Giờ quan trọng nhất chính là thu lại hộp canh hầm kia.
Cô đi tới bên bàn, gấp rút vừa thu dọn hộp đồ ăn, vừa nói:
– Em về nhà mới biết canh này còn chưa hầm đủ, không thể uống được. Em mang về trước. Anh xong việc thì hẵng về nhà…
Cô xách lên định đi, mu bàn tay chợt nóng lên, đã bị anh cầm lấy.
Nhiếp Tái Trầm khẽ khàng cầm lấy hộp đồ ăn trong tay cô, đặt lại lên bàn, tay kia vẫn không rời khỏi cô, vẫn ôm chặt, kéo cô đến trước mặt mình.
Chiều hôm bên ngoài đã buông, ánh sáng trong văn phòng giảm xuống, là giờ mà nhân viên Bộ tư lệnh kết thúc một ngày làm việc về nhà.
“Đinh đinh đinh…”, bỗng có tiếng chuông vang lên liên tiếp, sau đó, là một người hô to:
– Đóng cửa….đóng cửa sổ, đề phòng hỏa….
Đây là nhắc nhở hằng ngày của người trực mỗi khi hết một ngày làm việc trong nha môn lục quân, giờ tuy là dân quốc nhưng vẫn được duy trì.
Sau đó là im ắng, như không còn người nào nữa, xa xa loáng thoáng có tiếng kéo ghế cọ xát với nền nhà và tiếng cười đùa vọng đến.
Bạch Cẩm Tú biết anh vẫn đang nhìn mình.
Hai người kết hôn đã nhiều ngày, giờ chỉ bị anh nhìn thôi mà cô lại thấy thẹn thùng, tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/1971440/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.