Trương Uyển Diễm vội vàng đuổi tới Cổ Thành.
Bạch Kính Đường một chân quấn bột thạch cao, cằm cũng quấn băng vải, nằm trên giường đang nghỉ ngơi, bỗng nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân, rồi có tiếng nói chuyện, nhận ra là giọng của vợ đang nói chuyện với người làm thì mở choàng mắt ra, quay đầu nhìn.
Cửa bị đẩy ra, Trương Uyển Diễm đứng bên ngoài, không hề tiến vào, ánh mắt lướt đến.
– Thiếu phu nhân, cậu cả mấy hôm này đều phải nằm yên, cằm cũng sưng lắm, ăn uống thì đau nhức. Cô mau xem đi.
Hổ Nữu nói hộ Bạch Kính Đường, ánh mắt tràn ngập sự thông cảm đồng tình.
– Uyển Diễm…
Bạch Kính Đường giờ yếu ớt, giọng run lên, giãy giụa muốn ngồi lên.
– Ấy cậu mau nằm xuống đi.
Hổ Nữu chạy vào, thấy Trương Uyển Diễm vẫn đứng ở ngoài không chịu vào thì khó hiểu, dừng bước lại.
– Thiếu phu nhân?
Trương Uyển Diễm lạnh lùng nhìn chồng.
– Uyển Diễm, anh…Anh không phải cố ý làm phiền em…
Bạch Kính Đường há miệng cố gắng nói, sau đó lại từ từ đóng miệng lại.
– Hổ Nữu, em đi săn sóc đại thiếu gia đi.
Trương Uyển Diễm cuối cùng lên tiếng, một câu lạnh nhạt, sau đó thu ánh mắt, bỏ đi.
– Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân làm sao vậy? Cậu bị như này mà sao phu nhân chẳng thương chút nào, cứ như là còn giận cậu ấy?
Hổ Nữu cứ tưởng Đại thiếu gia bị ngã như vậy, Thiếu phu nhân ắt sẽ đau lòng đến chết, ngờ đâu chị ta tới rồi mà thái độ khác thường, thờ ơ chẳng quan tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-luyen-phu-thanh/28886/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.