Tần ma ma đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng mở lời: "Chuyện đó... Cố chủ sự đã thương lượng với nàng chưa?"
Thẩm Vãn giật mình. Cố Lập Hiên muốn thương lượng chuyện gì với nàng? Tại sao đã qua mấy ngày rồi mà hắn vẫn chưa đề cập? Rốt cuộc là chuyện gì mà lại giấu nàng như vậy?
Theo bản năng, nàng muốn phủ nhận, nhưng lúc này, nàng chợt nghĩ đến hai chữ "Vân Nương". Lời phủ nhận đến bên miệng lại biến thành do dự: "Chính là... ma ma làm chủ?"
Tần ma ma ý vị sâu xa nói: "Lão thân đâu dám có năng lực ấy, rốt cuộc vẫn là ý của hầu gia. Hầu gia cũng nói, nếu nàng không muốn thì thôi. Nhưng lão thân nghĩ hầu gia hẳn là lo lắng nhiều, e rằng cơ hội hiếm có thế này, sẽ chẳng có ai từ chối."
Sắc mặt Thẩm Vãn lập tức thay đổi. Vân Nương kia hóa ra là người của Hoắc hầu gia.
Trong lòng nàng dâng lên nhiều cảm xúc: phẫn nộ, nhục nhã, và cả bi ai. Mặc dù từ khi Cố Lập Hiên thốt ra hai chữ ấy trong mơ, nàng đã mơ hồ đoán trước được ngày này, và tự tin đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng khi mọi suy đoán được xác nhận từ miệng người khác, nàng vẫn rối loạn, như đội quân tan rã.
Cố tránh ánh mắt đầy ẩn ý của Tần ma ma, Thẩm Vãn cảm thấy giọng mình run rẩy: "Vậy... Chắc hôm đó ma ma đến Cố gia là để thương lượng việc này với phu quân. Không biết phu quân đã suy xét thế nào?"
Tần ma ma hơi ngạc nhiên: "Lão thân tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-quy-ngu-chi-son-khanh-an/2475484/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.