Thẩm Vãn đi trong một vùng tối đen, mơ hồ cảm thấy phía trước có gì đó đang gọi nàng.
Nàng muốn tiến lên xem thử. Nghĩ vậy, nàng liền mò mẫm trong bóng tối, tiếp tục bước đi...
Lúc này, phía sau vọng lại tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Thẩm Vãn lắc đầu, gạt bỏ sự nghi hoặc trong đầu, vẫn tiếp tục bước tới.
Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng to, tê tâm liệt phế như cào xé tâm can người nghe.
Rồi lại có thêm hai giọng khóc nữa hòa vào, một nam một nữ. Chúng khóc lóc, kêu gào, lúc đầu gọi "dì Vãn", gọi "nương", nhưng sau đó, tất cả đều đổi thành tiếng "nương" thê lương...
Thẩm Vãn không nhịn được ngoái lại nhìn.
Tiếng khóc phía sau càng thêm dữ dội, mỗi tiếng một lớn hơn, khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Hay là quay lại nhìn một cái thôi, chỉ một cái thôi...
"Hầu gia! Ngừng rồi! Máu ngừng rồi!" Trong phòng sinh bỗng ồn ào hẳn lên.
Khi Thẩm Vãn mở mắt ra, xung quanh là một vòng người.
Trương thái y nhìn đồng tử của nàng, rồi cẩn thận bắt mạch, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không sao rồi, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận. Mấy năm tới thời gian dưỡng bệnh rất quan trọng, tuyệt đối không được lao tâm khổ tứ. Chỉ cần chăm sóc tốt, tương lai vãn phu nhân nhất định sẽ khỏe mạnh như thường."
Mọi người xung quanh cũng âm thầm thở phào.
Sắc mặt Hoắc Ân thấy rõ được đã dịu đi, vẻ tức giận dữ dội tan biến trong chớp mắt.
Thẩm Vãn cố gắng mở mắt nhìn về phía phát ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-quy-ngu-chi-son-khanh-an/2475574/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.