Edit: Va
Beta: Su
Hai người đã trải qua cả một buổi chiều hoang đường ở trong nhà Lục Trạch, sướng thì sướng, nhưng eo Lâm Nhụy vẫn đau, chân thì mỏi, suýt chút nữa ngay cả đi cũng đi không được, đây là hậu quả của việc túng dục quá độ.
Cũng may là thằng nhãi Lục Trạch này vẫn còn có chút lương tâm, chờ Lâm Nhụy thu dọn xong thì dùng vẻ mặt thành khẩn xin lỗi sau đó nói muốn mời Lâm Nhụy đi ăn cơm.
Đây cũng là chuyện không phải tệ lắm.
Làm tình là loại vận động tiêu hao thể lực nhất, bụng Lâm Nhụy sớm đã đói đến kêu thầm thì, cô ngay lập tức đồng ý.
Hai người ra khỏi nhà lại nị oai với nhau một lát xong sau đó Lục Trạch lái xe chở Lâm Nhụy đi, cuối cùng dừng lại ở trước cửa của một quán nhỏ hẻo lánh.
“Đây là đâu?” Lâm Nhụy nhìn thoáng qua chung quanh, quán nhỏ này không có trang trí gì, trước cửa để lộ ra hơi thở cổ xưa. Đứng ở trước cửa nhìn thì nghiễm nhiên chỉ thấy là một cái quán nhỏ bình thường ở niên đại này.
Nơi này có đồ ăn ngon sao?
Lục Trạch đúng lúc giải thích nghi hoặc cho cô: “Cô đừng nhìn bề ngoài bình thường của nó, trên thực tế quán ăn này đã tồn tại được trên trăm năm lịch sử, nghe nói là được thừa kế thực đơn món ăn từ Ngự Thiện Phòng của triều Thanh, ăn cơm ở đây cần phải có hẹn trước, chờ lát nữa nếm thử rồi sẽ biết.”
Thực sự ngon đến như vậy sao?
Lâm Nhụy gật đầu, nhưng vẫn bán tín bán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-ru-dan-ong-da-co-vo/730556/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.