Chương 137: Thảm án liên hoàn (1)
"Không hiểu vì sao, ta cứ luôn có cảm giác Cửu cô nương cực kỳ giống với tiểu sư muội của ta..."
Đột nhiên Tôn Mộ Khanh cảm thán, câu này nói ra khiến cho Tần Hoan căng thẳng trong lòng, thế nhưng trên mặt vẫn phải cố tỏ ra tĩnh lặng uyển chuyển. Tần Sương bên cạnh mau mồm mau miệng, "Tiểu sư muội của Tôn công tử và Cửu muội muội ta đều là nữ tử mà vừa giỏi y thuật lại vừa có hứng thú trong chuyện phá án, cho nên đương nhiên là cực kỳ hiếm thấy. Mà 2 người các nàng lại cùng có chữ 'Hoàn' trong tên mình, đúng là rất có duyên phận! Đừng nói là bản thân Tôn công tử, ngay cả ta cũng đều cảm thấy thần kỳ."
Tần Sương nói như vậy khiến cho Tôn Mộ Khanh cười khổ, ánh mắt hắn nhìn Tần Hoan lại có thêm chút nhu hòa, giống như thật sự coi Tần Hoan chính là Thẩm Hoan trước đây. Trong lòng Tần Hoan cũng có chút chua xót, nàng thở dài, "Đúng là có chút duyên phận, có điều ta và tiểu sư muội của Tôn công tử không giống nhau, nếu không học y thuật thì ta cũng sẽ không có hứng thú gì với người chết cả."
Tôn Mộ Khanh nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại, hắn sửng sốt giây lát rồi mới gật đầu, "Đúng, giống thế nhưng lại không giống... Người khác học y thì cũng kiêng kỵ không muốn đụng đến người chết, thế nhưng Cửu cô nương lại không như vậy. Đại phu chẩn bệnh bốc thuốc cho người sống thì không thể nào có nửa điểm sai lầm, cũng không có cách nào để thí nghiệm thuốc. Cửu cô nương từ trên người chết nghiên cứu và luyện tập giống hệt như cách mà vừa rồi Cửu cô nương dẫn chúng ta đến con đường kia, cứ suy luận ngược dòng thì dần dần mới có thể tìm được ngọn nguồn sự việc. Cửu cô nương thật sự đã cho tại hạ một bài học bổ ích, Mộ Khanh xin thụ giáo."
Tần Hoan nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên nghiêm trang của Tôn Mộ Khanh thì hiểu được hắn sẽ không áp đặt tình cảm huynh muội của hắn với Thẩm Hoan lên trên người nàng. Trong lòng nàng hơi buông lỏng, "Tôn công tử nói quá lời rồi, Tần Hoan từ lâu đã nghe danh Dược Vương cốc, sau này nếu như có cơ hội thì vẫn xin Tôn công tử chỉ giáo nhiều hơn về mặt y thuật."
Y thuật của Tần Hoan căn bản chính là thừa hưởng từ Dược Vương cốc, hiện tại ít tiếp xúc cho nên hắn còn chưa nhận ra, sợ thời gian sau này rồi vô tình sẽ để lộ ra manh mối. Thay vì nàng phải nỗ lực che giấu thì chi bằng chủ động thỉnh giáo, như vậy sau này nếu như bị người ta nhìn ra y thuật của nàng có bóng dáng của Dược Vương cốc thì nàng cũng sẽ có một lý do thoái thác hợp tình hợp lý.
Tôn Mộ Khanh vừa nghe thấy lời này của nàng thì quả nhiên đáy mắt liền sáng lên, "Chỉ giáo thì không dám nhận, trước nay Dược Vương cốc đều không che giấu gì cho riêng mình. Nếu như Cửu cô nương có điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi ta là được. Ban đầu ta đến Cẩm Châu cũng chính vì đi tìm người bất phàm có y thuật trời cho, sau đó biết được ở Cẩm Châu có một vị tiểu y tiên thì lại càng cực kỳ vui mừng. Về sau mấy lần trùng hợp chúng ta bỏ qua rồi lại gặp mặt, đây đúng là duyên phận của chúng ta."
Trên mặt Tần Hoan có chút xúc động, giống như toàn bộ đại phu trong thiên hạ ai ai cũng đều ngưỡng mộ Dược Vương cốc.
"Được, được như vậy đúng là chẳng còn gì có thể tốt hơn rồi..."
Nói thêm vài câu nữa thì Tần Hoan và Tôn Mộ Khanh cũng đi đến phía Tây, khóe môi Tôn Mộ Khanh hơi cong, "Vụ án này còn chưa xử xong, đợi đến lúc xong xuôi rồi ta phải viết một chút đưa cho Cửu cô nương mới được."
Thứ mà Tôn Mộ Khanh viết ra được nhiên là mấy phương thuốc tốt được ghi chép lại trong các bộ sách cổ ở Dược Vương cốc rồi. Tần Hoan nhìn đôi mắt trong sáng của hắn không khỏi thở dài, tính tình của Tôn Mộ Khanh đúng là chẳng thay đổi chút nào, như vậy quả thật không hề thích hợp để hành tẩu trên giang hồ.
Tần Hoan nói câu cảm tạ, rồi sau đó liền cùng với Tần Sương đi về viện của mình. Tần Sương vừa bước vào trong viện đã kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Cửu muội muội, muội làm thế nào mà có được bản lĩnh như vậy? Chỉ vì học y thuật thôi sao?"
Tần Hoan gật đầu, "Sao hả, Lục tỷ tỷ cũng muốn thử à?"
Vẻ mặt Tần Sương trắng bệch, "Không không không không, ta thèm vào mà thử, ta chỉ cảm thấy là muội lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta..."
Phía bên này Tần Diễm cũng đi vào trong viện cùng với Chu Hoài. Xung quanh không còn ai khác, đột nhiên Tần Diễm lên tiếng, "Ngươi thấy thế nào?"
Ban nãy Chu Hoài cũng đi chung để quan sát, khí chất quanh người ông ta mặc dù khác hoàn toàn với những quản gia bình thường thế nhưng tùy thời điểm, chỉ cần ông ta muốn thì lập tức liền có thể biến thành dáng vẻ của một người mờ nhạt không gây chú ý cho bất cứ ai, "Như vậy cũng là hợp lý, lúc ở Cẩm Châu thì Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ và Hoắc Tri phủ đều coi trọng Cửu tiểu thư, lại còn có Thái trưởng Công chúa lại càng thương yêu không muốn rời xa. Nói như vậy thì ngoại trừ y thuật thì chắc hẳn chính là vì Cửu tiểu thư đã giúp đỡ Hoắc Tri phủ tra xét án mạng."
Chu Hoài ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói, "Trong 3 vị tiểu thư, tướng mạo của Ngũ tiểu thư thuộc bậc trung, có thể làm một quân cờ phòng bị. Lục tiểu thư... nói chuyện hay hành sự đều có chút tùy tiện, chắc hẳn Hầu gia và phu nhân sẽ không quá vừa lòng. Cửu tiểu thư thì ngược lại, tiểu nhân cảm thấy suốt đoạn đường này có thể nói Cửu tiểu thư liên tục nằm ngoài dự đoán của tiểu nhân, biết y thuật biết nghiệm thi cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là... tính cách của Cửu tiểu thư. Tính tình Cửu tiểu thư chỉ sợ quý nữ trong kinh thành cũng không ai có thể so sánh được."
Bước chân Tần Diễm đột nhiên khựng lại, "Vậy Vũ Nhi thì sao?"
"Bát tiểu thư..." Chu Hoài hơi do dự sau đó vẫn nói tiếp, "Có vẻ như Bát tiểu thư cũng kém một chút."
Tần Diễm chau mày, sắc mặt Chu Hoài lại hoàn toàn bình thản. Tần Diễm quay lại nhìn Chu Hoài một cái, "Ta lớn thế này rồi mà vẫn còn chưa từng nghe thấy ngươi khen ngợi người khác như vậy, ý của ngươi chính là phụ thân nên đặt Tần Hoan ở đằng trước Vũ Nhi?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.