Chương 149: Sưởi ấm (3)
Đại Lý Tự quản lý hình ngục trong thiên hạ, thậm chí địa vị còn cao hơn Hình bộ. Đến cuối năm những vụ án lớn và tội phạm quan trọng từ các châu phủ đều đưa đến kinh thành cho Đại Lý Tự và Hình bộ cùng thẩm định. Vậy mà Lý Mục Vân này lại rời kinh thành đi, có lẽ do xảy ra vấn đề trong việc thẩm định vụ án nào đó ở Dự Châu, Tần Hoan gật đầu, "Thì ra là thế..."
Thấy giọng nói Tần Hoan hơi trầm trầm, cả người cũng tỏ ra hơi lạnh lùng nên Yến Trì vỗ vỗ nhẹ lên lưng nàng, "Trước đây nàng đã từng nghe thấy hắn tố giác tội lỗi của Thẩm Nghị?"
Yến Trì đã hỏi như vậy thì chính là khả nghi, Tần Hoan cụp mắt xuống rồi gật đầu.
Yến Trì thở dài, "Ta biết nàng ngưỡng mộ Thẩm Nghị, đọc sách của ông ấy ta cũng không tin được ông ấy bỏ mất sự công chính của mình trong vụ án Tấn vương. Nàng yên tâm, đợi sau này trở về kinh thành rồi, có cơ hội ta sẽ đi thăm dò việc này."
Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng nóng lên, nếu là người ngoài có lẽ người ta sẽ khuyên nhủ nàng, Thiên tử đã định án rồi, một tiểu cô nương như nàng hà tất phải nghĩ nhiều. Thậm chí còn muốn nói cho nàng rằng gặp người gặp mặt khó biết lòng, cho dù có viết ra được sách vở thế kia thì cũng không nhất định chính là người cực kỳ cực kỳ tốt. Ngược lại Yến Trì không hề khuyên nhủ nàng như vậy...
Tần Hoan quay lại nhìn hắn, "Ngài cảm thấy trong việc này có điểm nghi ngờ?"
Yến Trì vuốt vuốt 2 gò má nàng, "Điểm đáng ngờ rõ ràng thì không có, có điều ta đã đọc qua những gì ông ấy viết, cũng cho người đi điều tra qua chiến tích và cả rất nhiều những lời bàn tán xung quanh ông ấy, sau đó mới biết ông ấy là người có thể gánh vác được 2 chữ 'Liêm khiết'. Cộng thêm tài nghiệm thi và phá án của nàng đều do ông ấy ảnh hưởng, nếu như vì cái này thì ta đi thăm dò một chút cũng là điều nên làm."
Tần Hoan khẽ mím môi, tựa như muốn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, thân phận và địa vị của Yến Trì ít nhất sẽ dễ tiếp xúc với vụ án này hơn nàng, lại càng có quyền nói chuyện hơn nàng. Thế nhưng cổ họng Tần Hoan nghẹn ngào nói không ra lời, giộng như chỉ nói nhiều hơn 1 câu thôi cũng chính là đang lợi dụng hắn. Nàng khẽ hít vào, "Ta cũng chỉ là đọc sách của ông ấy nên mới cho rằng ông ấy là một vị quan tốt thôi, vụ án này nếu như đã có định luận rồi mà ngài lại đến đó hỏi lại, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác bất mãn."
"Những chuyện này cần gì nàng phải dạy ta?"
Yến Trì nâng mặt nàng lên đối diện với chính mình, "Muốn đến hỏi chuyện này thì vẫn còn một nguyên nhân khác... Tấn vương."
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, "Tấn vương?"
Yến Trì gật đầu, "Ta đã rời khỏi kinh thành nhiều năm, thật sự cũng không quen biết quá nhiều với mấy người biểu huynh này. Mà nàng còn chưa biết, trong và ngoài cung chính là một nơi có thể khiến cho người ta có thể thay đổi tính tình, mấy người quanh năm ở trong cung, quanh năm bầu bạn bên cạnh Bệ hạ, chẳng biết lúc nào sẽ sinh ra những tâm địa khác. Thế nhưng Tấn vương... là một người mà ta dám khẳng định, chắc chắn sẽ không thay đổi tâm tính."
Nói xong ánh mắt Yến Trì có chút xa vời, "Mẫu thân hắn chính là một thị thiếp mà Đương kim Thánh thượng lúc còn là Vương gia đã giữ bên người, lúc sinh hắn ra thì Thánh thượng vẫn chỉ là Vương gia. Mặc dù hắn là con cả, thế nhưng lại là thứ xuất, bởi vậy nhìn vào xuất thân đã biết mình vô duyên với Hoàng vị cho nên từ sớm đã muốn hướng ra bên ngoài rồi. Tính tình hắn gần giống với Dụ Thân vương thúc vậy, vì có ý nghĩ này nên những năm gần đầy ông ấy không hề muốn dính líu đến đảng phái trong triều. Cho nên đang yên đang lành sao hắn lại có thể đi mưu hại một vị phi tử chứ? Mà lại còn là vị phi tử mà Thánh thượng sủng ái nhất? Vụ án xảy ra trên cung yến, tất cả mọi người đều nhìn thấy Cẩn phi chết trước mặt hắn. Chuyện này quá mức kỳ lạ rồi."
Tần Hoan cũng nheo mắt, sủng phi trong nội cung chết thảm, hung thủ không phải phi tần hậu cung mà lại là một vị Hoàng tử đã trưởng thành. Mặc dù không được sủng sái, thế nhưng chỉ cần là thân phận Hoàng tử thôi cũng đủ để đảm bảo nửa đời sau vinh hoa phú quý, đang yên đang lành sao lại phải đi mưu hại một vị sủng phi? Không chỉ có giết hại người, mà lại còn bị người ta bắt được trước mặt biết bao nhiêu người.
Đây là một vụ đại án chấn động toàn bộ kinh thành, lại càng là vụ án kỳ lạ nhất trong nội cung Hoàng thất.
Người chết kỳ lạ, hung thủ kỳ lạ, thậm chí không thể tìm ra một động cơ thích hợp.
Tần Hoan chỉ hối hận không được xem xét hồ sơ vụ án này... Lúc ấy đã có hoàn cảnh thế nào chứ?
Có vẻ như ngay từ đầu phụ thân đã dự cảm được chỗ bất thường của vụ án này, trước đây đều không ngăn cản nàng đọc hồ sơ thế nhưng lần này lại nghiêm lệnh không cho phép nàng hỏi đến. Tần Hoan vốn là người nghe lời, huống chi liên lụy đến một vị sủng phi và một vị Vương gia, hoàn toàn không giống với những vụ án ở các châu phủ khác cho nên nàng cũng không dám lỗ mãng...
Thế nhưng càng về sau, phụ thân càng lúc càng trầm mặc, sắc mặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng. Đã nhiều năm như vậy, phụ thân đã trải qua rất nhiều vụ án khác nhau, hung thủ có người bình thường tay trói gà không chặt nhưng tâm tư độc ác, cũng có cả đạo tặc giang hồ võ công cao cường chỉ giết người nội trong 10 bước chân, thậm chí có cả những vương tôn quý tộc quyền thế che trời. Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy trên mặt phụ thân có sự do dự và tuyệt vọng, thậm chí còn có phần sợ hãi, giống như đã dự cảm được đến ngày cả nhà phải bỏ mạng.
"Thì ra là thế, ta không biết những thứ này, ta chỉ biết là Thẩm Đại nhân cũng sẽ không cúi đầu vì quyền thế. Nếu như lúc ấy phạm tội là Đương kim Thái tử thì còn dễ hiểu, vậy mà lại là Tấn vương, việc gì ông ấy lại phải thiên vị bao che cho Tấn vương..."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.