Bùi Cô Cẩm trừng mắt nhìn Tống Vân Tang, Tống Vân Tang nhìn trộm hắn. Một lúc sau, Bùi Cô Cẩm mới hung dữ nói: "Ngươi thật biết nói lý?"
Tống Vân Tang nhỏ giọng nói: "Ta đâu có nói ta có lý," nàng bổ sung: "Trong chuyện này à. Cho dù ta không có lý, nhưng ngài hung dữ với ta, ta cũng sẽ khóc."
Xem cái kiểu già mồm át lẽ phải này! Bùi Cô Cẩm cảm thấy tức giận muốn hôn mê. Tống Vân Tang đang trắng trợn làm khó dễ hắn! Hắn đường đường Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, há có thể bị nàng làm khó dễ! Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Vậy ngươi khóc đi!"
Tống Vân Tang nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm đanh mặt nhìn lại nàng. Chỉ thấy Tống Vân Tang hít hít cái mũi, mắt thực sự bắt đầu rớm lệ.
Bùi Cô Cẩm: "!"
Bùi Cô Cẩm của lúc này thật sự tức giận đến tim gan tì phổi thận đều kêu rên! Nàng thật sự nói khóc là khóc! Nàng như vậy... còn không biết xấu hổ hơn so với một đời trước!
Bùi Cô Cẩm thở hổn hển vài hơi: "Đi, đi! Ngươi thích đi đâu thì đi! Ta lười quản ngươi!"
Hắn nhắm mắt lại, đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Tống Vân Tang ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường hắn. Nàng im lặng một lát, lại nhẹ giọng nói: "Bùi Đại nhân, ngài đừng tức giận. Mấy ngày này ta chăm sóc cho ngài để tạ lỗi, có được không?"
Bùi Cô Cẩm được dỗ một câu này, ngọn lửa trong lòng hắn đã giảm hơn phân nửa, nhưng giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Không nhọc lòng Tống Tiểu thư lo lắng, phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-than-chuong-tam-kieu/38598/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.