Sâu trong hoàng cung, cung Trường Xuân, Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng ngồi bên long án, đọc tấu chương vừa mới trình suốt cả đêm, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt cũng cực kỳ quái dị. Thục quý phi xiêm y màu trắng lụa mỏng, yểu điệu động lòng người, đứng phía sau nhẹ nhàng đấm bóp vai Hoàng đế.
-Ái phi có biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Hoàng đế buông tấu chương trong tay, kéo tay Thục quý phi, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi.
Thục quý phi cẩn trọng nói:
-Thánh thượng, thần thiếp không dám can thiệp...!
Không đợi nàng nói xong, Hoàng đế đã thản nhiên cười nói:
-Nơi này chỉ có ngươi và trẫm hai người, những lễ chế vứt đi trong cung này cũng không cần để ở trong lòng. Những năm gần đây, nếu không phải cùng ngươi nói chuyện, trẫm chỉ sợ là chống đỡ không xong.
Thục quý phi ánh mắt như nước trong veo nhìn Hoàng đế, trong mắt toát ra vẻ trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Thánh thượng là thiên hạ đệ nhất nam nhân, là con của trời, không có gì sự tình có thể đánh đổ được ngài.
Hoàng đế mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo Thục quý phi, hạ giọng nói:
-Trẫm... Kỳ thật cũng không phải một Hoàng đế tốt!
Thục quý phi sắc mặt hoảng hốt, vội la lên:
-Thánh thượng, người...!
Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Ái phi không cần phải nói, kỳ thật trẫm biết chính mình. Ở thời của Tiên đế, thế gia còn không dám làm càn, cho dù nội các, cũng phải nhìn sắc mặt tiên đế làm việc, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-than/2649187/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.