Hàn Mạc bị đại đao đặt trên cổ, nhưng vẻ mặt không có chút thay đổi, chỉ có đứng bên Thiết Khuê, trên môi thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, thản nhiên nói:
-Thiết tiêu đầu, ngươi... đây ý tứ gì?
Thiết Khuê thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
-Trước khi qua quan ải, ta đã nói rất rõ, không được dính dáng đến chuyện của nước Nam Phong. Ngươi phá hỏng quy củ, thiếu chút nữa giết chết mọi người!
Hàn Mạc trong mắt hiện ra hàn ý, nhìn thẳng Thiết Khuê, thản nhiên nói:
- Ta... Không rõ ngươi đang nói cái gì!
- Ngươi dám phủ nhận đêm nay ngươi không đi ra ngoài?
Thiết Khuê cười lạnh nói:
- Sauk hi mọi người ngủ, chính mắt ta nhìn thấy ngươi rời phòng ở, ngươi... đi đâu? Chẳng lẽ ngươi dám nói, chuyện đêm nay, không có quan hệ với ngươi?
Hàn Mạc lạnh lùng nói
- Thiết tiêu đầu, đao ngươi kề cổ ta, muốn giết ta, hay là muốn đem ta giao cho Phong quốc?
Thiết Khuê nhíu mày, cuối cùng thu hồi đao, lạnh lùng nói:
- Mọi người đi xa, đều chỉ là vì mấy lượng bạc nuôi gia đình sống tạm qua ngày, trong nhà đều có cha mẹ già con nhỏ, nếu là bởi vì ngươi, đem mọi người lâm vào hiểm hoàn cảnh, Thiết Khuê ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua của ngươi.
Dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Ngươi là ai, muốn làm gì, ta không có hứng thú biết đến, nếu không có chuyện này, ta cũng sẽ không quản. Nhưng hiện giờ ngươi thiếu chút nữa hại chết mọi người, cho nên... ngươi phải nói cho ta biết, ngươi lần này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-than/2649508/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.