Dừng một chút, lão chậm rãi nói:
-Đúng như ngươi nói, chuyện nội loạn từ đầu đến cuối đều không thấy dấu vết của Bố Tốc Cam. Hơn nữa, trận chiến ở rừng Ô Thảo, theo lẽ thường mà nói, nên là do Đại tướng quân Phong Quốc Bố Tốc Cam làm người chỉ huy cao nhất chiến đấu. Hơn nữa, Bố Tốc Cam vốn là người nhà họ Bố Tốc, là một nhà trong trại Ngọc Tuyền, là tay sai của trại chủ nhà Thác Hồ. Lẽ ra gã nên dốc sức trợ giúp cho Thác Hồ Phong đối phó với hồng thủ lĩnh, nhưng suốt cả trận chiến kia người chỉ huy luôn là Thác Hồ Phong. Ta cũng đã từng hỏi thăm nhiều về trận đại chiến kia, quả thật không nghe chút tin tức nào về Bố Tốc Cam. Hơn nữa, Bố Tốc Cam trước kia vẫn ở Song Xà Nham bên ngoài thành Thần Sơn, nhưng khi trận chiến kia xảy ra, theo ta được biết thì gã đã rời khỏi đó, không rõ vì nguyên nhân gì, hiện thời không rõ tung tích, chẳng biết đã đi đâu!
Hàn Mạc nhíu mày, đường đường là Đại tướng quân Phong Quốc, lại là tay sai của trại Ngọc Tuyền, theo lý Bố Tốc Cam nên một lòng một dạ trợ giúp Thác Hồ Phong đối phó hồng thủ lĩnh. Nhưng gã không những không lĩnh quân, mà còn biến mất không rõ tung tích. Chuyện này vô cùng quỷ dị, lại càng chứng minh được nội loạn Phong Quốc nhất định có uẩn khúc, có chuyện giả trá ở đây, chắc chắn phải có một bí mật kinh thiên động địa không muốn người khác biết.
…
Tối nay, Quan Mộ có thể nói đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-than/2649516/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.