Chỉ có Ngọc Trúc cúi đầu, cẩn thận an ủi lão gia nhà mình. Nhưng hắn càng nói nhỏ nhẹ, Cổ Bân càng kêu thảm căn bản không để ý tới hắn.
Qua một hồi lâu, Cận gia tẩu tử lại mở miệng : “Cổ đại nhân, tuổi ngừơi cũng không nhỏ khóc lóc như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nói xong lại nói với Cổ Vưu Chấn đang ngây ngốc: “Cổ thiếu gia, dù sao Cổ đại nhân cũng là phụ thân của ngươi, cho dù có cái gì không phải cũng đã là chuyện quá khứ, hãy quên đi. Ngươi mau khuyên nhủ phụ thân ngươi, đừng để ông ấy khóc nữa.”
Cổ Vưu Chấn đứng yên, phụ thân hắn thấy Cổ Vưu Chấn như vậy trong lòng càng thêm khó chịu, hít một hơi dài đứng lên.
Việc này khiến ngay cả Hứa Tam Nương cũng hoảng hốt, dù sao tuổi lão Cổ đại nhân cũng không ít, cũng không thể ép buộc người ta như vậy, không phải sao?
Vì thế vội nói: “Liễu Liễu a, ngươi đưa tiểu Cổ đại nhân vào buồng trong đi, chúng ta sẽ khuyên nhủ đại Cổ đại nhân.”
Cận Liễu Liễu không thể không nghe, đành phải đi qua nhẹ nhàng nói với Cổ Vưu Chấn: “Chúng ta vào đi thôi.”
Thần sắc Cổ Vưu Chấn xám như tro, hắn liếc mắt nhìn Cổ Bân một cái, đi theo Cận Liễu Liễu vào phòng trong.
Trở lại gian thư phòng kia, Cổ Vưu Chấn cúi đầu ngồi xuống, má phải vẫn đỏ rực.
Cận Liễu Liễu đứng ở cửa nghĩ nghĩ một lát rồi đi ra bưng một chậu nước vào, cầm lấy một cái khăn lau mặt cho hắn.
Bỗng nhiên Cổ Vưu Chấn vốn vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ra-tuong-ky/572337/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.