Ân Cửu Dạ đã sớm cho người tập kết lực lượng đột phá xông ra ngoài, thế nhưng có một chỗ trống thôi mà vẫn không thể nào mở ra, có lẻ tẻ mấy người đã định xông ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng bị khứu giác nhạy cảm của mãnh thú ngoạm lại.
Đúng lúc này, hai con lợn rừng xông về phía Hiên Viên Ngưng Trần, phản ứng của Hiên Viên Ngưng Trần đã có chút trì độn, dường như thể lực đã chống đỡ hết nổi, miễn cưỡng ứng phó với hai con lợn rừng hung hãn, lại làm cho trên người mình bị thêm không ít vết thương.
Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ liếc nhau, Ân Cửu Dạ liền phi thân đi qua hỗ trợ.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, nếu như không có Ân Tiêu, kỳ thật Hiên Viên Ngưng Trần hẳn sẽ là một công tử ôn nhuận như ngọc, cũng có thể là một đế vương quảng nạp hiền đức, hắn làm mọi cách hạ thấp chính mình, che giấu tài năng của bản thân, chỉ vì tín nhiệm mẫu thân của mình, thậm chí còn cam nguyện làm một con rối.
Nhưng đến cuối cùng, mẫu thân hắn lại không chút do dự bỏ qua hắn.
Có lẽ chính bởi vì tài năng của hắn, làm cho Ân Tiêu sinh ra kiêng kị, có lẽ bởi vì hắn tồn tại, khiến Ân Tiêu không thể danh chính ngôn thuận xưng đế, có lẽ căn bản không có lý do gì cả, tất cả mọi người đối với Ân Tiêu đều giống nhau, đều là đá kê chân trên con đường quyền thế của bà ta, nhưng so sánh với Hiên Viên Ngưng Sương, thì nam tử này từ đầu đến cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/546099/chuong-239-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.