Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên hiểu được, có lẽ hắn bi thống không chỉ bởi vì Ân Cửu Sanh trọng thương, mà bởi vì bên trong thế giới của hắn đã mất đi một người hắn quan tâm, mà người kia, có cùng phụ mẫu với hắn, dung mạo giống hắn, chảy cùng một dòng máu với hắn.
Mười mấy năm qua, Ân Cửu Dạ xác thực quen thuộc người đệ đệ này, ban đầu, hắn nghĩ, nếu không phải Ân Cửu Sanh cũng từ trong bụng mẫu thân sinh ra, có phải hắn sẽ không phải trải qua cuộc sống như vậy hay không, vì thế, hắn giống như hài tử ngang bướng, chỉ biết khi dễ Ân Cửu Sanh, đuổi Ân Cửu Sanh ra khỏi thế giới của mình.
Thế nhưng mỗi lần Ân Cửu Sanh đi theo sau mông hắn gọi hắn ca ca, trên mũi còn chảy xuống hai hàng nước mũi, làm hắn căm ghét cực kỳ, cứ việc bị tên nam nhân được gọi là Phụ hoàng luôn cấm nó đến đây, nhưng nó vẫn thường thường nghĩ hết biện pháp chuồn êm tiến vào, có khi còn mang đến cho hắn một ít đồ vật ở bên ngoài mà hắn chưa từng thấy qua, rồi líu ríu kể cho hắn một chút chuyện xưa hắn chưa từng được nghe.
Thế nhưng thời gian dần trôi qua, sự tình bắt đầu không giống lúc trước nữa, hắn luôn gặp phải ám sát không dứt, Phụ hoàng nói nơi hắn ẩn thân bị người phát hiện, hắn bắt đầu trốn đông trốn tây, dưới sự trợ giúp của Phụ hoàng lần lượt miễn cưỡng chạy thoát, nhưng cho đến một lần, hắn không ở U Minh viện, Ân Cửu Sanh lại chuồn êm vào, kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/923780/chuong-55-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.