Liễu Chi Lan kinh ngạc đứng ở tại chỗ, cắn môi, cực lực khắc chế hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Bà làm sao cũng không ngờ được, ở thời khắc cuối cùng, người phản bội bà lại là người lúc trước ôm bà vào trong ngực. Đột nhiên, Liễu Chi Lan cảm thấy có thứ gì đó ngăn ở trước mắt, hơi mặn chát, tầm mắt mơ hồ, nhưng lại từ trong thế giới mơ hồ kia, chiết xạ ra bức họa cuộn tròn.
Đó là lần đầu gặp gỡ, nắng chiều rực rỡ, tà dương còn chưa đi qua chính điện, ở trước điện Kim Loan rộng lớn, có một thiếu niên mặt mày hớn hở đứng đó. Ngón tay thiếu niên chỉ về phương xa, suy nghĩ phóng khoáng tự do, giống như muốn giảng một bụng kinh luân dồn vào trong non sông rộng lớn này.
Mặt mày thiếu niên có thần, một đôi mắt tinh khiết sáng ngời như gió đông, mang theo quang mang nóng rực, bỗng một khắc kia mặt trời trên cao tựa như càng sáng chói và nóng rực, làm trái tim của thiếu nữ đứng ở xa xa bị hòa tan.
Liễu Chi Lan mãi mãi đều không quên được, trước điện Kim Loan, hình ảnh một chàng thư sinh, mặt hướng núi sông, đưa lưng về phía thiên tử. Giống như muốn dùng bả vai không tính lớn của thiếu niên, gánh vác muôn dân trăm họ, dùng sống lưng gầy yếu kia, chống đỡ toàn bộ đất trời.
Một khắc này, như Thải Điệp bay múa trong tim, nhẹ nhàng mà qua, ở trong trời đêm nhẹ khắc vào trong mộng của thiếu nữ.
Một khắc này, bà đứng ở trong đám người, cũng như hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924007/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.