" Đây là đương nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, đây là đạo lý trước giờ không thay đổi. " An Nguyệt Hằng ánh mắt phức tạp mở miệng.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu nhíu mày, không nói gì, mà An Nguyệt Hằng thì tiếp tục nói: " Thế nào, ngươi nghĩ kỹ chưa, là muốn ở bên Trẫm cùng nhau bễ nghễ thiên hạ này, hay là muốn trở thành bia sống giống như những người này, một lần nữa cảm thụ vạn tiễn xuyên tâm. "
Trong lời nói của An Nguyệt Hằng có hàm ý đặc biệt, dường như đang nhắc nhở Mộc Tịch Bắc tràng diện bi thảm vạn tiễn xuyên tâm mà chết trong kiếp trước.
" Đa tạ ý tốt của Vương gia, sai lầm giống nhau ta sẽ không phạm lần thứ hai, cho nên hôm nay chỉ sợ sẽ khiến kỳ vọng của Vương gia thất bại rồi. " Mộc Tịch Bắc nét mặt tươi cười như hoa, bờ môi phấn nộn giương lên, hai mắt không biết hớp hồn bao nhiêu người.
" Đã như vậy, vậy đừng trách Trẫm không khách khí! " An Nguyệt Hằng mang theo vài phần tức giận mở miệng nói.
" Vương gia xin cứ tự nhiên. " Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vẫn đứng thẳng tắp, không có một chút ý tứ muốn trốn tránh.
Trong mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia âm lãnh, cũng mang theo điên cuồng, vậy hãy cho tất cả bọn họ đi chết đi!
" Bắn tên! Đem những loạn thần tặc tử phạm thượng làm loạn này bắn chết hết cho Trẫm, một tên cũng không để lại! " An Nguyệt Hằng phân phó nói.
Tiếng nói của An Nguyệt Hằng rơi xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924192/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.