Chiến sự Bắc Bang và Tây La đã xong, cuối cùng lấy Bắc Bang đại bại mà kết thúc, trong lúc nhất thời danh vọng của Ân Cửu Dạ ở trong quân và dân gian không ai có thể chi phối.
Đại quân cũng chuẩn bị trở về thành, mà Ân Cửu Dạ lại mang theo Mộc Tịch Bắc rời đi trước, đợi đến Đế đô lại tập hợp cùng đại quân.
Xe ngựa vang lên tiếng két két, bánh xe cổ xưa ở trên đường nhỏ lưu lại dấu vết mờ nhạt.
A Tam và Thanh Từ ngồi trước xe ngựa đánh xe, Phó Dĩ Lam thì dây dưa đòi đi với Sơ Nhị, hạ quyết tâm cần phải dựa nhờ núi lớn này, về phần Sơ Nhất thì tội nghiệp nhìn A Tam và Thanh Từ ngồi cùng một chỗ, mắt đầy oán niệm, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc ngồi ở trong xe.
Không đơn sơ như lúc đến, xe ngựa mấy người ngồi mặc dù không quá xa hoa, nhưng cũng đủ để khiến người ta vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường ngồi.
Trong xe ngựa bố trí vô cùng thoải mái, một cái giường êm bên trên trải thật dày thảm nhung màu trắng ngà, ngăn tủ nho nhỏ bốn tầng đặt một cái ấm lô ủ tay và một cái lư hương, ở trong toa xe tản ra hơi ấm mờ mịt cùng hương khí mát lạnh, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mộc Tịch Bắc nghiêng người dựa vào trên giường êm, một thân giáp y ( áo hai lớp) màu hồng nhạt, ống tay áo cùng cổ áo lật ra ngoài, phối hợp là dung mạo tinh tế, nhìn vô cùng ấm áp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924219/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.