Mộc Tịch Bắc đỏ mặt đẩy Ân Cửu Dạ ra, làm cho khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt kia cách xa mình một chút: " Ân Cửu Dạ, chàng đừng câu dẫn ta."
Ân Cửu Dạ nghe vậy, khóe miệng giương lên một nụ cười, lại ủy khuất nói: " Nương tử, rõ ràng là nương tử câu dẫn vi phu mà."
Mộc Tịch Bắc không tự chủ được rùng mình một cái, nhìn Ân Cửu Dạ trước mặt, duỗi ra bàn tay trắng thuần vỗ vỗ lên mặt Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cũng bị hành động đột ngột của Mộc Tịch Bắc làm cho sững sờ, hai mắt đen nhánh nhìn nữ tử trước mặt không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc lẩm bẩm nói: " Không bị đánh tráo mà."
Ân Cửu Dạ nhìn bộ dáng mê mang của Mộc Tịch Bắc, không khỏi tâm tình tốt lên, hung hăng hôn một cái lên môi đỏ mọng của nàng.
Có lẽ ở trong tình yêu, mỗi người đều là kẻ đần, hoặc là một tên ngốc.
Thanh âm trong phòng dần dần nhỏ lại, Mộc Tịch Bắc cúi đầu tìm kiếm, muốn nhìn xuống phía dưới, lại bị Ân Cửu Dạ che lại mắt.
Ân Cửu Dạ theo khe hở trên nóc nhà nhìn xuống phía dưới, Quách La Ngưng Giai giống như một con rối, bị Hoàng đế đặt ở dưới thân, cả người ánh mắt đờ đẫn, không nhúc nhích, cũng không có một chút tức giận nào.
Có lẽ do lớn tuổi, hoặc là chỉ vì phát tiết lửa giận, thậm chí là trả thù, mà Hoàng đế cũng không làm quá lâu.
Lúc gần đi, cầm lấy quần áo ném vào trên người Quách La Ngưng Giai: " Hừ! Trẫm biết người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ran-ret-thu-nu/924348/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.