Trời… Đầu Cố Thanh nổ “bùm” một tiếng rồi trở nên trống rỗng bởi cơn chấn động ấp đến bất ngờ. Cô cảm thấy chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên hòa nhã hơn nhiều. Hình như sau đó ông nói thêm vài câu đại loại là mấy ngày nay chẳng thấy bố mẹ của Mạc Thanh Thành đâu, anh em một nhà mà hẹn ngồi với nhau ăn uống cũng khó. Rồi hình như Mạc Thanh Thành trả lời rằng bố mẹ đang bận đi ngoại tỉnh phẫu thuật gì đó…
Cô lâng lâng như người say. Cố Thanh, mau tỉnh lại. Mau tỉnh lại nào! Tỉnh lại đi!
“Lúc nào bố mẹ Thành Thành cũng bận! Rảnh thì đến nhà chú ăn cơm nhé!” Câu nói này thành công sút bay cô từ không gian hư ảo này sang không gian hư ảo khác… Cố Thanh ngoan ngoãn cười theo phản xạ tự nhiên.
Nói xong, chú của Mạc Thanh Thành quay người rời đi.
“Tôi phải đến bệnh viện bây giờ.” Cô nghe Mạc Thanh Thành nói. “Đưa em đến cửa siêu thị nhé?”
Cô cảm thấy mình sắp không gượng nổi nữa, hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường với đại nhân được… Mắt cô nhìn đâu đâu, chẳng dám nhìn anh.
Anh bật cười, nói: “Đi thôi! Tôi hơi vội!”
Má cô hồng thêm mấy phần.
Cố Thanh thề đời này cô chưa từng có bạn trai, nhưng thỉnh thoảng cũng xem vài bộ tiểu thuyết ngôn tình hoặc phim thần tượng, không tình tiết nào rút ra từ truyện hay phim nói với cô rằng mình phải làm gì khi bất thình lình bị ai đó gọi là bạn gái… đặc biệt khi “ai đó” lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-nho-rat-nho-anh/240768/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.