“Tôi nhận!” Không thể không nói, lúc này Khương Thục Đồng quả thực cũng mềm lòng. Cô không phải thánh nhân tới mức thiên kim không dời uy vũ không khuất. Cô chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, hơn nữa người đàn ông này đã từng có hai lần cũng cô thân mật, khiến cô cả đời này đều khó quên.
Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng đến cửa bệnh viện rồi đánh xe rời đi, trước khi đi chỉ nói: “Bảo trọng thân thể.”
Khương Thục Đồng gật gật đầu.
Cực nhọc ngày đêm ở bệnh viện, chăm sóc cho Lục Chi Khiêm khoảng hai mươi ngày rốt cuộc anh cũng được xuất viện. Hai mươi ngày này anh cùng Khương Thục Đồng sớm chiều ở chung khiến cái nhìn của anh với Khương Thục Đồng thay đổi rất nhiều.
Hàng ngày Khương Thục Đồng chăm sóc cho anh không một câu oán hận, chịu thương chịu khó so với các hộ lý còn hơn nhiều.
Lục Chi Khiêm cảm thấy, nếu đã là vợ chồng thì về sau cứ sống thật tốt, tuy rằng anh không phải người đàn ông đầu tiên nhưng anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ, huề nhau.
Buổi tối hôm đó, Lục Chi Khiêm phá lệ vào phòng ngủ của Khương Thục Đồng. Lúc khuỷu tay anh đè lên gối Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đỏ mặt ngẩng nhìn anh, cô cho rằng hai người rốt cuộc cũng phải có lần đâu tiên, nhưng cô không ngờ được bỗng nhiên một trận cồn cào ghê tởm từ trong bụng, cô không thể chặn được nó chạy tới cổ hỏng.
Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, theo bản năng cô đẩy Lục Chi Khiêm ra, chạy vào phòng vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2522929/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.