Lúc Khương Thục Đồng tỉnh lại là sáu giờ năm mươ phút sáng.
Quang cảnh này vào mùa hè đã là rất muộn rồi, Cố Minh Thành lại vẫn đang ngủ.
Anh đặt báo thức thưởng là bẩy giờ sáng, thế nhưng buổi sáng hình thành đồng hồ sinh học rồi, anh bình thường sáu giưỡi thường tự tỉnh lại, nhưng đều đã giờ này rồi, anh vậy mà vẫn đang ngủ.
Khương Thục Đồng nằm bò trên giường, chống tay vào đầu, thêm hứng thú nhìn anh, nghe tiếng thở gợi cảm của anh.
Tay Khương Thục Đồng lắc lắc trước mắt Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành đã sớm tỉnh rồi, trực giác có người đang lắc lư đung đưa, anh mở choàng hai con mắt thấy Khương Thục Đồng ở bên cạnh anh.
“ Cố Tổng người tuân thủ thời gian như thế, làm sao lại ngủ không tỉnh?” Khương Thục Đồng cười nói
Cố Minh Thành điềm nhiên nói “ Phải xem là cùng ngủ với ai!”
“ Vậy nếu em không có ở đây, anh sẽ đúng giờ thức dậy sao?” Khương Thục Đồng hỏi.
Cố Minh Thành nhìn về phía Khương Thục Đồng nghiêng nghiêng đầu, gối đặt phía sau” Em cần phải đi sao?”
“ Không đi đâu hết, em cũng không thể mỗi buổi tối đều ngủ cùng anh, con sắp phải đi học rồi, còn có con nữa. Anh cho rẳng em muốn đi đâu?” Khương Thục Đồng cười hỏi lại.
Cố Minh Thành có một khắc hơi ngẩn ra.
Phụ nữ, đích thực là loài động vật hay quên, lúc đầu vì adam khóc tới trời đất tối sầm cũng là cô ấy, hiện tại dường như việc của adam dường như ảnh hưởng đối với cô cũng không lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2523214/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.