Khương Thục Đồng lúc nhỏ, luôn sống trong những cuộc tranh cãi của cha mẹ, cùng sự la mắng nghiêm khắc của cha cô.
Cho đến bây giờ, Khương Thục Đồng vẫn luôn rất sợ bốn chữ "lẳng lơ ong bướm" này, từ nhỏ cô đã rất nhát gan, sau khi mẹ bỏ đi, thì nửa bầu trời của cô đã đổ sụp, quan hệ giữa cô và Khương Lịch Niên không hề tốt xíu nào, vẫn kéo dài đến khi cô đi sang Đức, cũng có lẽ do bên cạnh cha không có ai, cho nên mối quan hệ của hai cha con mới có thể từ từ tốt dần lên.
Cho nên, về mặt tình thân, Khương Thục Đồng trước giờ vẫn luôn rất thiếu thốn.
Cũng là vì bốn chữ này, hết lần này đến lần khác từng chút một rút đi hết cảm giác an toàn trong cô.
Cô hoàn toàn không hiểu cảm giác an toàn là như thế nào.
Cảm giác an toàn thực ra chính là sự yên tĩnh trong lòng lúc nằm dựa vào lòng Cố Minh Thành, cảm giác an toàn là cảm giác yên ổn khi cô được nhìn thấy Cố Minh Thành và Ken cùng nhau chơi đùa.
Chỉ là vào lúc này cô vẫn chưa hiểu được mà thôi!
Khương Thục Đồng vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian bốn năm sống ở Frankfort, hoài niệm sự chăm sóc chu đáo của Adam.
Cô cũng hiểu rất rõ là bản thân mình rất yêu Cố Minh Thành.
Nhưng tại sao giữa cô và anh lại cứ phải xuất hiện một Tiểu Cù chứ, làm cho trong lòng Khương Thục Đồng như có một bầy ruồi nhặng không đuổi đi được.
Quan trọng nhất là, cô chưa kết hôn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2523227/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.