Cố Tam Nhi ho và nhìn cửa sổ, “Đừng hỏi em, em cũng có biết đâu!”
Trước mặt anh, cô thực sự không gọi được tiếng “Ông xã”.
Về nhà, Cố Tam Nhi muốn đi tắm, cô lên lầu thay quần áo, trong phòng rất ấm áp và ôn hòa.
Nam Lịch Viễn mặc đồ tây, nút trên cùng được gỡ ra, đang ngồi trên sô pha, tựa người vào tay vịn, tay chống cằm nhìn phía sau màn mỏng trên lầu, Cố Tam Nhi đang lờ mờ thay đồ!
Cố Tam Nhi ở trên hỏi anh có tính tắm không, anh không đi, anh phải gọi điện thoại nên bảo Cố Tam Nhi tắm trước.
Cố Tam Nhi khoác áo ngủ từ trên đi xuống, lúc cô vào bồn, Nam Lịch Viễn đang ngồi dưới sô pha phòng khách, anh có vẻ tính gọi điện, thấy Cố Tam Nhi liền nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn gì đó?” Cô hỏi.
“Nhìn gương mặt trẻ trung của em rất hút hồn!” anh đáp.
Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt, “Anh thấy ghét quá!”
Rồi cô đi vào phòng tắm.
Nam Lịch Viễn bắt đầu gọi điện.
Khi cô vừa vào nhà tắm anh liền gọi, trong lúc cô đang ở bồn, không nghe được anh nói gì, nhưng biết anh đang nói chuyện, đến khi cô tắm xong khoác áo lông đi ra, anh vẫn đang gọi.
Hình như sắp xong, “Tôi không phải thánh, không tài ba như thế,” “Tạm biệt.”
Cố Tam Nhi ngồi trên đùi anh, “Gọi điện cho ai vậy?”
“Cố Tổng.”
“Cố Tổng nào?” Cố Tam Nhi quàng cổ anh, “Cha em à?”
“Ừ.”
“Gọi điện cho ông ấy làm gì? Sao anh nói chuyện với cha em nhiều vậy mà mẹ em thì không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2523331/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.