Trời đã tối, tuyết cũng bắt đầu rơi.
Bàn tay Miêu Doanh Cửu nằm trong túi anh rất ấm áp, tối nay Miêu Doanh Cửu vô cùng vô cùng phấn khích.
Nhưng sự phẫn nộ khi trường kỳ xa nhau khiến cô không thể phấn khích hoàn toàn.
Cố Vi Hằng vẫn nhíu mày, “Anh ta thường đến tìm em hả?”
“Lâu lâu thôi.”
“Lại đúng lúc để anh bắt gặp? Tình cờ vậy?” Cố Vi Hằng nhíu mày.
Miêu Doanh Cửu đi rất chậm, loáng thoáng nhớ tới trước kia anh thường tự mình đi một mình, hai tay đút túi, rất xa cách, không quá để ý cô.
Còn về việc sao Cố Vi Hằng vừa tới lại gặp Dịch Bá Thành, Miêu Doanh Cửu trả lời không được.
“Em là người của ai?” Mơ hồ nhớ tới ban nãy Cố Vi Hằng có nói, cô hỏi lại.
“Của anh!”
“Em thấy anh với ai cũng không quá để tâm!” Miêu Doanh Cửu và anh đi thong dong ở New York.
“Cũng có ngoại lệ.”
“Ví dụ…”
“Em đó.”
Miêu Doanh Cửu nghiêng đầu cười, cô nói đến việc Dịch Bá Thành mua đất ở Hải Thành, còn học giọng của Dịch Bá Thành, “Em thấy anh xấu lắm, làm anh ta tới Hải Thành công cóc.”
“Trước giờ anh có phải người tốt đâu, em mới quen anh ngày đầu à?” Cố Vi Hằng nhìn đèn giao thông ở New York, ánh mắt sáng ngời.
“Đương nhiên em biết, trước kia anh là cậu nhóc tồi, giờ là người đàn ông tồi.” Miêu Doanh Cửu nói, những lời của Tam Nhi cô đã nghiền ngẫm rất lâu.
Cô thấy Tam Nhi đúng là khá thông minh, cái gì cũng thấy rõ được, ý nghĩ cũng sâu sắc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2523434/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.