Sauk hi chất đồ ăn lên xe, Miêu Doanh Đông chở Kiều Duyệt Nhiên về nhà, để đồ xuống rồi hai người đi lên núi.
Kiều Duyệt Nhiên rất buồn ngủ, cô liền ngủ trên xe.
Miêu Doanh Đông nhìn cô, không nói gì.
Đi lên núi, Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn luôn ngủ!
Lúc đến nơi, đã sặp tối rồi. Nhưng mới đầu hạ, tất cả đều rất đẹp.
Cảnh đẹp của đầu mùa hạ, suốt đường đi Kiều Duyệt Nhiên không hề nhìn thấy.
Nơi đến là một ngôi nhà bằng gỗ, nền cũng bằng gỗ, cửa sổ hay cái gì cũng đều bằng gỗ, tất cả đều bằng gỗ, chất liệu rất tốt, vừa sang vừa đẹp.
Kiều Duyệt Nhiên mở mắt, cảm thấy ở đây rất đẹp.
Cô đem đồ ăn xuống bếp, sau đó đứng trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ chính là núi, nhiệt độ trên núi lạnh hơn trong thành phố rất nhiều. Không gian trên núi rất yên tĩnh, giống như tiên cảnh giữa nhân gian, rất đẹp.
“Ở đây đẹp quá!” Cô quay người nói với Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đang ngồi giữa phòng khách, xếp bang ngồi bên cạnh một cái bàn, uống trà.
“Thích không?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Ừm, rất thích!” Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục nói.
“Nếu thích sau này cô có thể đến thường xuyên.”
“Thật sao? Người ta cho phép không? Cảm giác nếu ở đây, mọi phiền muộn đều không còn nữa!” Chính xác là Kiều Duyệt Nhiên tạm thời gác lại tất cả phiền muộn sang một bên rồi. Với lại,Miêu tiên sinh nói có hẹn gặp ai đó ở đây, Kiều Duyệt Nhiên theo bản năng nghĩ rằng nơi đây rất đắt,chính là nơi mà người có tiền đến để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rat-yeu-rat-yeu-em/2523497/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.