Lúc Tống Quan Triều cưới vợ, Từ Thủ Chước đã can ngăn đủ điều.
Tuy là cả hai đều làm việc cho Hiền Vương, nhưng lý tưởng và phong cách làm quan của họ khác nhau một trời một vực.
Từ Thủ Chước từng trải qua những ngày tháng khốn khó, nếu chỉ là một mình chịu khổ, ông ta cũng chẳng day dứt như thế, nhưng người muội
muội ông ta yêu thương nhất là Từ Niệm Thanh đi theo ông ta phải chịu quá nhiều oan uổng.
Từ Thủ Chước không bao giờ quên, mùa đông ở Dương Châu giá rét ẩm thấp. Từ Thủ Chước bẻ cái màn thầu khô cằn làm hai nửa, một nửa cho chính mình, một nửa nhét vào tay Từ Niệm Thanh.
Từ Niệm Thanh cùng huynh trưởng ngồi trong góc khuất gió bắc không thổi tới trên ngõ nhỏ, cắn từng miếng màn thầu.
Lúc đó bọn họ nhìn thấy một tiểu thiếu gia ngồi bên ô cửa sổ, tay cầm bánh nướng hành nhân thịt lừa, bàn tay và khóe miệng của tiểu thiếu gia bóng nhẫy dầu mỡ. Từ Niệm Thanh nhìn nó không chớp mắt.
Từ Thủ Chước nhẹ giọng hỏi: “Muội muốn ăn à? Ca ca cướp một cái cho muội nhé.”
Lúc đó, trong lòng ông ta bất giác sinh ra dục vọng.
Từ Niệm Thanh mỉm cười, cắn một miếng màn thầu, thân thể gầy gò cuộn tròn lại tựa vào Từ Thủ Chước, đáp lời: “Không muốn đâu, muội chỉ muốn ở cạnh ca ca mãi mãi.”
Từ Thủ Chước trước nay chưa bao giờ hay biết, hóa ra một nụ cười lại có thể làm cõi lòng tan nát như thế.
Ông ta không muốn Từ Niệm Thanh phải trải qua những ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/577718/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.