Sùng Thiệu Đế nhìn tấm bùa, rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng: “Trẫm biết rồi, con về trước đi.”
Bùi Trường Hoài vẫn còn quỳ: “Hoàng thượng sẽ phái binh đến Bắc Khương sao?”
Sùng Thiệu Đế đáp: “Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Suy nghĩ?” Giọng nói của Bùi Trường Hoài lạnh nhạt: “Hoàng thượng, có lúc thần thật sự không hiểu, người rốt cuộc là bình tĩnh hay là máu lạnh…”
Lời này là đại bất kính, Trịnh Quan nghe xong thì giật thót, vội vàng giúp y nói khéo: “Tiểu Hầu gia lỡ lời, xem ra ngài vẫn chưa tỉnh rượu đúng không? Còn không mau tạ tội với Hoàng thượng…”
Bùi Trường Hoài giương mắt nhìn Sùng Thiệu Đế: “Hoàng thượng, thần rất tỉnh táo.”
Trịnh Quan thấy y còn dám lớn lối, vừa định khuyên răn thì Sùng Thiệu Đế cất giọng: “Cứ để nó nói!”
Trịnh Quan sợ run người, không dám chen vào nữa.
“Bùi Trường Hoài, Bùi Dục.” Sùng Thiệu Đế cười lạnh: “Trẫm biết trong lòng con luôn ôm hận với trẫm, không, phải nói là con thù ghét tất cả mọi người mới đúng! Trẫm cho phép con nói, trẫm đang nghe đây, có bao nhiêu oán hận cứ nói ra hết đi!”
Ánh mắt Bùi Trường Hoài mơ màng, tựa như ngóng trông phương xa nào đó, chuyện cũ chìm trong bụi tháng năm, lớp bụi ấy một khi được phủi đi, lộ ra dưới ánh mặt trời, mỗi chuyện cũ đều là bể máu.
Nhưng khuôn mặt Bùi Trường Hoài rất bình tĩnh, thù hận, oán giận, kẻ khác có thể dễ dàng quên lãng, nhưng y thì không, không quên, càng không dám quên.
Đối với Bùi Trường Hoài mà nói, ký ức chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/687048/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.