Ngày hai mươi tư tháng năm, tiết tiểu thư. Vạn ngói lân lân nếu hỏa long, ngày xe bất động mồ hôi dung [1].
[1] Trích trong bài thơ “Khổ nhiệt”.
Hạ Chinh theo Mộc Thanh Diễn tới Lợi Thành nấn ná nửa tháng, hôm nay mới quay trở về Tuần Hóa.
Hai người xuống ngựa, vừa hay thấy thê tử Hướng Quân của Mộc Thanh Diễn bị Mộc Thanh Nghê bé nhỏ chặn trước cửa.
Mộc Thanh Nghê giơ tay đứng trước cửa, ủ rũ nói với Hướng Quân, “Tẩu tẩu thả Thanh Sương tỷ ra! Nếu không giao nộp tỷ ấy, còn lâu muội mới tránh!”
Suốt nửa tháng qua Mộc Thanh Sương chỉ ra ra vào vào phường dệt, hoàng hôn mới quay trở về sân mình. Đến cả cơm trưa nàng cũng bảo Đào Hồng mang tới phường dệt, chưa bao giờ đặt chân ra ngoài.
Tin tức tiểu bá vương Mộc Thanh Sương trốn rịt trong nhà nửa tháng khiến người khác khiếp sợ, nói ra chắc không ai tin.
Mộc Thanh Nghê không được gặp nàng, không hiểu đầu nhỏ nghĩ gì, cáo buộc Hướng Quân giấu Mộc Thanh Sương. Hôm nay vừa ngủ trưa dậy, cô bé đã chạy đi tìm Hướng Quân gây sự.
Hướng Quân bị cô bé con chặn trước cửa khoảng một nén nhang, bối rối không biết làm sao, khóc không được cười cũng không xong.
Nàng ấy thích trẻ con, nhưng thành thân ba năm với Mộc Thanh Diễn vẫn chưa thấy tin vui. Tình cảm mẫu thân không có chỗ phát tiết, nàng ấy rất thương lũ trẻ trong tộc. Rõ ràng Mộc Thanh Nghê dính nàng ấy nửa tháng, nàng ấy lại không hung dữ mắng cô bé.
“Muội ấy bảo Đào Hồng chuyển lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-nuoi-tu-be/2672158/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.