Hoàng hôn, Song Linh giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, mồ hôi đầm đìa đã sớm ướt đẫm lưng áo. Nàng thế nào lại mơ thấy Rết tinh bị sét đánh!
Chung quanh đã dần tối om, ánh tà dương yếu ớt xuyên qua ô thoáng trên trần nhà chiếu vào trong gian phòng đơn sơ cũng không khác mấy so với ban ngày. Song Linh rùng mình lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngực vẫn còn phập phồng sợ hãi, phải mất một lúc lâu sau định thần lại phát hiện hóa ra chỉ là mơ, nàng mới thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, một cơn tê dại chạy dọc toàn thân nàng.
Rết tinh, không thấy nữa.
Song Linh ngồi trên giường đất, gian phòng im ắng chỉ có một mình nàng. Tai nàng như ù đi, tứ chi đông cứng lại còn đầu óc thì trống rỗng.
Rết thúc thúc không có ở đây.
Hắn nói sẽ gọi nàng dậy, nhưng hắn không có.
Hắn nhân lúc nàng ngủ mà rời đi...
Không....
Hay có lẽ... hắn vốn không có trở về. Có lẽ tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng... Có lẽ tất cả chỉ là do nàng mơ thấy...
“Rê... Rết thúc thúc!” Lệ nóng vòng quanh mắt Song Linh, nàng yếu ớt ôm tia hi vọng mong manh gọi hắn, cầu mong ông trời chỉ cần gọi hắn hắn sẽ xuất hiện.... “Rết thúc thúc... Rết thúc thúc!!!”
“Ừ? Tỉnh rồi à?”
“...”
Rết tinh thò đầu vào trong buồng khiến Song Linh giật mình, nương theo ánh sáng mờ nhạt, nàng thấy được hắn đang ôm một cái chậu nước nhỏ khập khễnh bước đến.
“Rết thúc thúc!”
Song Linh mếu máo, vội lao xuống giường như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ret-tinh-ngan-nam/807359/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.