" Mẹ nó.... là Khương Trạc"
Khương Hiểu Manh cách mấy mét không thể tin được hô lên, kinh ngạc đến nỗi đứng hình, nhưng lại ngượng ngùng không dám tiến tới.
Nhiễm Ức đứng trước mặt Khương Trạc so với anh thấp hơn một cái đầu
Cô hạ giọng: " Anh định hù chết em sao? Em ————"
Còn chưa nói xong, Nhiễm Ức thoáng nhìn thấy một thân ảnh, cô liền lập tức im lặng mà đứng ngay ngắn lại.
Nửa giây sau, cô hé miệng lễ phép chào người mới đến: " Chủ nhiệm"
Người đàn ông đi theo sau Khương Trạc là chủ nhiệm hệ biểu diễn, năm nay gần năm mươi tuổi, cả người ông mang cảm giác uy nghiêm, ông ừm một tiếng, sau đó lại quay qua Khương Trạc tiếp tục nói:
" Đề luận văn lần này của em....."
Hai người sóng vai đi đến cửa cầu thang, Nhiễm Ức nhẹ nhàng thở ra, muốn quay lại tìm đám Kim Hiểu Manh, ở chỗ ngoặt Khương Trạc tự nhiên quay đầu lại quơ quơ điện thoại trong tay.
Nhiễm Ức liền hiểu ý, nhưng vì câu " Phúc hậu" kia, cho nên lúc này cô rất không muốn để ý đến anh.
" Ức Ức, Khương Trạc vừa nói gì với cậu vậy? Anh ấy vì sao lại cùng cậu nói chuyện? Tớ thấy anh ấy hình như còn cười với cậu, hay là tớ hoa mắt, sao có thể? Khương Trạc còn cười nữa...?"
Nhiễm Ức nghẹn nữa ngày: " Anh ấy..... hỏi tớ mấy giờ"
Còn vì sao lại cười, cô không thể tìm ra lý do nào để biện hộ được.
Trong giới giải trí Khương Trạc từ trước đến nay nổi tiếng lạnh lùng, phóng viên sợ nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ro-rang-em-da-dong-long/83279/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.