Nhận được tin báo Lãnh Ngôn bị mẹ Mạn Vân Nghi bắn, Trần Vũ Huân nghe xong vứt điện thoại sang một bên, thản nhiên đắp chăn ngủ.
Alley nằm bên cạnh cũng nghe được tin tức, thấy Trần Vũ Huân nhởn nhơ liền khó hiểu lẫn bất an.
"Chúng ta không về sao? Phí Phí một mình phải làm sao đây?"
Trần Vũ Huân không quan tâm, xoay sang gác tay gác chân lên người Alley, điềm nhiên đáp: "Em lo cái gì, hai người họ chắc chắn đang ôm nhau ngủ."
Alley đẩy mạnh người Trần Vũ Huân ra, cau có phàn nàn: "Anh nghĩ ai cũng như anh à."
Nói rồi Alley mở điện thoại gọi điện cho Phí Phí, sau ba bốn đợt đổ chuông chờ đầu dây bên kia mới bắt máy.
"Phí Phí, mày với ông chủ sao rồi?"
Phía bên đây, Phí Phí cẩn trọng nhướng đầu ra xa Lãnh Ngôn, dùng giọng gió tránh làm anh thức giấc, nói với Alley: "Em không sao, Lãnh Ngôn bị bắn vào cánh tay, trúng xương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh ấy vừa ngủ, sáng mai em gọi lại chị nhé.
À quên, chị đừng có lo cho em mà mềm lòng để Trần Vũ Huân thừa nước đục thả câu."
Alley bật cười cúp máy, Trần Vũ Huân áp tai nghe ké, bị "đồng đội" phản bội, giờ lại bị ánh mắt kỳ thị của Alley dán chặt lên mình.
Anh tỏ ra vô tội, ấm ức bộc bạch: "So với con bé đó, chúng ta mới là "ruột thịt"."
"Hả?" Alley ngạc nhiên thốt lên: "Ruột thịt chỗ nào?"
Trần Vũ Huân không đáp, chỉ tủm tỉm cười gian.
Alley nhìn nụ cười này, đầu óc đột nhiên đen tối,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/roi-vao-luoi-tinh-ke-pham-toi/2170739/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.