Nam tử kia ngồi xổm xuống, không bỏ tiền, chỉ nhìn Phượng Trữ ở bên kia đang thu tiền, lại quay đầu sang nhìn Bảo Nhi, thở dài, đưa tay sờ đầu của Bảo Nhi:
Bảo Nhi kinh hãi, cọ cọ lui về phía sau, tại sao lại gặp một thúc thúc hư hỏng không trả tiền còn sờ đầu của nàng? Nhưng thúc thúc hư hỏng này so với thúc thúc trước kia đẹp trai hơn:
Thường tỷ nhìn qua Bảo Nhi, nàng vừa thấy tình hình này, vội kéo tay Phượng Trữ: “Phượng Phượng, ngươi xem, bên kia có một đại hiệp nhìn ôn nhu đang cùng Bảo Nhi nói chuyện: Liệu có việc gì không?”
Đại hiệp nhìn ôn nhu? Tuy lời miêu tả rất chung chung nhưng trong lòng Phượng Trữ lộp bộp một chút, nàng chỉ biết một người mà người khác vừa thấy là biết hắn là hiệp khách: Nàng vội vàng quay đầu, quả nhiên thấy đúng là Long Tam ngồi xổm trước mặt Bảo Nhi, nhưng nàng nhìn không thấy sự ôn nhu như Thường tỷ nói, nàng chỉ thấy trong ánh mắt hắn nhìn chăm chú Bảo Nhi kia đầy thương tâm:
Bảo Nhi cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đơn thuần chỉ muốn giúp nương kiếm được nhiều tiền, tuy rằng sợ hãi lùi vài bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu: “Có thể cho tiền tiền không?” Nàng nói thật nhỏ giọng, lại là sợ hãi, thanh âm oa nhi lộ ra sự đáng yêu cùng đáng thương:
Long Tam nhịn không được mỉm cười, nhưng hốc mắt của hắn cũng nóng nóng: Bảo Nhi rốt cục quyết định buông tha cho thúc thúc quái dị này, nàng quay đầu nhào vào trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rong-bay-phuong-mua/65695/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.