Giọng nói của Phỉ Thành vang lên khiến cả căn phòng phút chốc rơi vào im lặng.
Trong buổi livestream với hàng vạn người đang theo dõi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nhân vật chính của câu hỏi. Người ngồi trên sofa vẫn giữ vẻ thản nhiên, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng như ẩn chứa ý cười. Giản Thượng Ôn dựa lười biếng vào góc sofa, dáng vẻ như một chú mèo nhỏ cuộn mình. Khi ánh mắt cậu chạm phải Phỉ Thành, vẫn không hề có chút hoang mang nào.
Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười:
"Tối qua trên đường về phòng, tôi tình cờ gặp Lương tiên sinh đang chuẩn bị ra ngoài. Anh ấy bị tụt huyết áp nên tôi ở lại giúp một chút."
Cả phòng khách lập tức chuyển hướng nhìn về phía Lương Thâm.
Người đàn ông đang chăm chú xem tư liệu về giải đua xe, khoác trên mình chiếc sơ mi trắng chỉnh tề. Ánh nắng bên ngoài hắt qua cửa sổ, phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Gọng kính vàng kim tôn lên vẻ lịch thiệp, điềm đạm. Anh ta khẽ cười:
"Ừm, cũng phải cảm ơn Thượng Ôn rồi."
Hai người này, kẻ tung người hứng. Hoàn hảo!
Giản Thượng Ôn vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng:
"Lương tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà."
Lương Thâm khẽ liếc nhìn Phỉ Thành, giọng điềm tĩnh nhưng có chút ẩn ý: "Có phải làm lỡ chuyện của hai người không?"
Giản Thượng Ôn không hiểu sao anh ta lại hỏi như vậy.
Phỉ Thành không biết có nên tin lý do này không, nhưng ít nhất sau khi xác định Giản Thượng Ôn không cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rot-cuoc-cau-con-co-bao-nhieu-anh-trai-tot-nua/2783986/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.