Ôn Cẩm đã rời đi.
Giản Thượng Ôn nhìn theo bóng lưng cậu ta, khẽ cười, không kìm được mà cong môi một cái.
Đôi khi cậu thật sự nghĩ, cậu và Ôn Cẩm đúng là chẳng hổ danh là con của Ôn Kiến Thành. Bị dồn đến bước đường cùng, ai rồi cũng sẽ bộc phát ra một loại quyết tâm mà trước nay chưa từng có. Có khi còn ngốc đến buồn cười, giống như kiếp trước, cậu từng ngu ngốc cho rằng đứa em trai tốt kia sau khi biết những gì cậu trải qua, chắc chắn sẽ cứu lấy cậu.
Chỉ là, đến bây giờ rồi... cậu sẽ không dại dột như thế nữa.
Dưới lầu.
Mọi người vẫn còn đang náo nhiệt chơi trò chơi.
Lương Thâm đêm nay uống hơi nhiều một chút, cũng không phải vì lý do gì to tát, chỉ đơn giản là vì tâm trạng thật sự chẳng mấy dễ chịu. Hắn vẫn tưởng tình địch của mình chỉ có mỗi Phó Cẩn Thành, ai ngờ lại còn có người khác.
Chỉ nghĩ đến việc nếu không thể hoàn toàn khống chế Phó gia trong tay, hắn có thể sẽ mất đi Giản Thượng Ôn... trong lòng liền như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, cảm xúc dâng trào chẳng thể kiềm chế.
Lúc này, nhân viên công tác bước đến thông báo: "Tối nay mọi người vất vả rồi. Tất cả vật tư đã được phân loại và đưa vào kho, vài ngày tới có thể bắt đầu sử dụng."
Mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi.
Khi Lương Thâm trở về phòng, lại bắt gặp Ôn Cẩm đang đứng chờ ở cửa.
"A Cẩm?" Lương Thâm lên tiếng: "Em đứng đây làm gì?"
Ôn Cẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rot-cuoc-cau-con-co-bao-nhieu-anh-trai-tot-nua/2784129/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.