- Đây là Hàn Thiên Kỳ, vị hôn phu của con đó! - Lưu Phong dẫn nó - Ngọc Ngiên đến trước 1 đứa con trai trông cao hơn nó cả 1 cái đầu. Tầm này ít nhất cũng phải lớn hơn nó 2 tuổi.
- Cha... vị hôn phu là sao? - Nó ngơ ngác, dương đôi mắt ngây thơ của đứa con nít mới 4 tuổi lên nhìn cha.
- Bao giờ lớn con sẽ hiểu nhé.
- Phải đó, bây giờ bắt con bé hiểu thì còn quá sớm! - Hàn lão gia cười.
Còn cậu bé kia, hắn - Hàn Thiên Kỳ thì chỉ im lặng, nhìn cô bé trước mắt. Trong lòng cậu từng giây từng phút đã khắc ghi bóng hình của cô bé dễ thương đang đứng trước mắt cậu. Tuy mới 6 tuổi, nhưng cậu đã hiểu chuyện. Nghe cha mẹ nói đó là vị hôn thê của mình, cậu cảm thấy lạ lùng. Và từ giây phút cậu nhìn thấy Ngọc Nghiên, cậu đã thề đời này kiếp này phải có bằng được cô bé đó, bảo vệ bằng được cô bé đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Reng...Reng...Reng...” - Tiếng cái chuông đồng hồ báo thức của ai đó reo lên và chỉ 6h15
- Tiểu thư, mau dậy đi ạ! - Tiếng 1 cô hầu gái mở hé cánh cửa thò mặt vô gọi
- 5', 5' nữa thôi! - Cô gái kia vươn tay tắt báo thức và xua xua tay ý nói cô gái kia đi đi
- Vâng, vậy tôi xuống làm đồ ăn sáng cho cô ạ! - Cô hầu gái cúi xuống và bỏ ra ngoài.
6strong0...
6h30...
6h45...
“ Yui Yui ~ Bà choằn gọi!” - Tiếng chuông điện thoại đổ. Cô gái kia thò tay ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rot-cuoc-thi-anh-la-gi-cua-toi/2593961/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.