( ĐỢI ÔNG ĐÂY THOẢI MÁI RỒI SẼ THƯỞNG CHO CÁI CHÂN KHÁC)
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Từ sau khi bà lão biến thành hồng y mỹ nhân đi mất, trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập ra, Quy Hải không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài kia.
U ám.
Một mảnh ảm đạm.
Ám thất giống như ngăn cách với thế giới, ngăn cách âm thanh, ngăn cách ánh sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng le lói của ánh nến, in cái bóng của thiếu niên lên trên tấm vách gỗ.
Không có gió, ánh nến lại không hề lay động, mà thẳng tắp giống tấm lưng thiếu niên. Quy Hải lấy làm lạ, tại sao trong một không gian kín mít như thế này thắp nến mà hắn và thiếu niên lại không có cảm giác thiếu khí nghẹt thở nhỉ?
Không phải Quy Hải muốn đi nghĩ cái vấn đề vô vị này, mà bởi vì, trong hoàn cảnh yên tĩnh và u ám này, Quy Hải chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy cái gì để mà nghiên cứu, chẳng khác gì lúc bị nhốt trong vỏ trứng cả.
Trọng điểm là, thiếu niên tuy rằng đang ngồi thiền, tấm lưng thẳng tăm tắp, nhưng ngón tay của y lại không ngừng mà sờ tấm mai của Quy Hải. Cái cảm giác buồn buồn ngưa ngứa cứ không ngừng truyền từ mai tới, dường như càng ngày lại càng khó chịu đựng, Quy Hải trốn sao cũng không trốn được.
Cái cảm giác này, giống như lúc tập đứng quân sự, cần phải giữ yên một tư thế không được động đậy, giống cảm giác ngưa ngứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rua-con-luoi-cua-nha-ma-de/895831/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.