Có đi qua những ngày mưa, thì mới biết yêu thêm những ngày nắng.
( Câu này là em xài câu có nghĩa tương tự của tiếng Việt nhé)
Sư Vân Phong biết làm cá nướng nước mật;
Sư Vân Phong sẽ đưa hắn đi ăn tiệc hải sản;
Sư Vân Phong sẽ cẩn thận tỉ mỉ bóc vỏ tôm vỏ cua để mình dễ dàng nhét vào miệng;
Sư Vân Phong sẽ dựa vào phản ứng của mình mà tăng giảm lượng tương chấm cho phù hợp;
Sư Vân Phong sẽ tự tay đưa thức ăn đến miệng mình;
Sau khi mình ăn no, Sư Vân Phong còn dùng kĩ năng đặc biệt để mát xa cho bụng mình.....
Nhưng mà bây giờ Sư Vân Phong không thấy đâu rồi.
Bàn tay vàng của tận thế chính là không gian trò chơi.
Ai~.
Sau khi trải qua hệ phục vụ thứ nhất của Sư Vân Phong, Quy Hải vừa nghĩ là từ nay về sau chỉ có thể xa vời hải sản, chỉ có thể tự mình tìm cỏ ăn, cho dù chỉ mới là nghĩ thôi, đã có cảm giác bi thương như rơi từ chín tầng mây xuống rồi.
Cứ nghĩ rằng ngủ ở bên cạnh kẻ phản diện sẽ cực kì an toàn, không ngờ tới bản thân mình lại cứ thế mà bị vứt bỏ. Muốn bỏ thì cứ bỏ đi, sao cứ phải bón no xong mới vứt, kẻ phản diện thật là quá mức không có lương tâm.
Mà thôi bỏ đi, dù sao mình cũng cứ một mực tính toán bỏ chạy, bây giờ tự do rồi, mình bây giờ cũng cứ tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rua-con-luoi-cua-nha-ma-de/895852/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.