Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương màu cam đỏ rực rỡ chiếu rọi qua tấm kính trong suốt kề sát mặt đất, lẽ ra khung sáng ấy phải là một hình tứ giác hoàn chỉnh nhưng nó lại bị một người đàn ông cao lớn đứng giữa phá vỡ.
Sân bay náo động với những tiếng ồn ào, tiếng loa thông báo hầu như không ngừng vang lên thông tin về chiếc máy bay nào sắp cất cánh hay chiếc máy bay nào sẽ bị delay. Nhóm hành khách xôn xao qua lại như một bầy ong mật, tất cả đều nói lên rằng thế giới này đang chuyển động đầy hối hả.
Duy chỉ có khu vực nhỏ nơi người đàn ông đang đứng là bất động.
Hắn đưa lưng về phía sảnh chờ giống như là đang đứng ngắm hoàng hôn, bên cạnh dưới chân hắn là một chiếc vali được gắn tag ký gửi.
Hai cô gái trẻ tuổi vội vàng lên máy bay kéo theo túi lớn túi nhỏ đi ngang qua, một trong số họ vô tình va phải vali của người đàn ông, chiếc vali thuận thế đụng vào chân người nọ trong lớp quần tây phẳng phiu.
Một tiếng “ầm” vang lên, nghe xem có vẻ lực va chạm không hề nhẹ.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Tiết trời đã vào cuối tháng sáu, cô gái vừa nóng vừa vội vã, trên đầu nhễ nhại đầy mồ hôi.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn về phía cô, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú có chiều sâu, đôi mắt một mí đẹp đẽ rũ xuống, tuy rằng hắn không bày biểu cảm gì nhưng nhìn qua lại có chút dữ tợn.
Trong lòng cô gái sợ hãi, đang định tiếp tục xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruc-chay/1712343/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.