Tôi lên Lý Tưởng, sống một cuộc đời không có lý tưởng.
Chuyện khiến tôi vui vẻ nhất mỗi ngày là thấy giờ cơm đã đến. Bước một, bật wechat hỏi người anh em giường dưới kiêm bạn cơm của tôi muốn ăn gì. Bước hai, mở ứng dụng Meituan lên chọn món mình thích.
*Meituan là app đặt đồ ăn tại Trung Quốc.
Bạn hỏi vì sao hai đứa giường trên giường dưới thôi mà cũng cần phải nhắn wechat ấy hả? Tất nhiên là vì phòng ký túc lúc bấy giờ vẫn đen thui thùi lùi, có đứa còn đang nằm ngủ thẳng cẳng rồi.
Khung cảnh quen thuộc này diễn ra vào lúc mười giờ sáng mỗi ngày.
Đấy như quý vị đã thấy, tôi là một sinh viên chẳng có gì đặc biệt, trời sinh lười như hủi nhưng may thay tổ độ lúc thi Đại học nên đỗ vào một trường trọng điểm cũng tầm tầm, sau đó theo học ngành thiết kế bằng chương trình liên kết quốc tế.
*Có thể hiểu nôm na là bé Tưởng đỗ vào một trường Đại học thuộc bậc 1, tương đương với Đại học trọng điểm ở bên mình. Nhưng trường bé lại “cùi cùi” trong danh sách trọng điểm này chứ không phải dạng dữ dằn như Bắc Đại hay Thanh Hoa.
Điều hòa trong ký túc xá vẫn đang phả, ngoài trời mưa nặng hạt, sinh viên không thể ra khỏi nên cả bọn được nghỉ tiết, vui quá xá.
Hai cụ thân sinh cũng chẳng mong đợi tôi làm nên trò trống gì, chỉ cần thằng con nhà mình còn sống nhăn răng là đã mãn nguyện rồi. Bản thân tôi cũng là đứa lạc quan không thích nghĩ ngợi nhiều chi cho nặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-dem-he/427148/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.