Vừa vào đến sân, tổ mẫu liền tiện tay nhặt lên một cây gậy.
Bà ta đã già, đi đứng còn khó khăn.
Nhưng bà ta vẫn dốc hết sức, vung gậy quật xuống người mẹ ta.
Mẹ ta đã quen rồi, chỉ lẳng lặng ôm đầu ngồi thụp xuống.
Câu nói "Phán Nhi là con ta", có lẽ đã gom góp toàn bộ sức lực cả đời bà để phản kháng.
Tổ mẫu dùng hết toàn lực, cây gậy giáng thẳng lên lưng ta, đau đến mức ta toàn thân run rẩy.
"Tổ mẫu vì sao lại đánh mẹ con?
Mẹ con chỉ nói sự thật mà thôi!
Chẳng phải ai cũng phải tự mình sống từng ngày sao?
Tòng Bà tử nói có gì sai chứ?
Số bạc đó đúng là do Triệu gia lừa lấy. Hôm nay không trả, ngày mai bọn họ cũng sẽ đến đòi.
Bởi vì con thật sự không phải con ruột của họ!
Không có một trăm lượng bạc, Triệu gia chẳng lẽ không sống nổi sao?"
*
Cây gậy của tổ mẫu liên tục rơi xuống người ta như mưa.
Ngoại trừ Thanh Hòa, không một ai ra tay ngăn cản, cũng không một ai lên tiếng.
Chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn, như thể đang xem hai tội nhân chịu phạt.
*
"Năm đó, khi con gái ruột của họ được tìm về, ngươi lẽ ra nên c.h.ế.t ở bên ngoài.
Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, họ còn dám đến đòi bạc nữa sao?
Toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruong-nha-ta-mot-mau-ba-phan/1229940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.