Năm 2015, miền Nam, trấn Miên Trúc.
Mưa lất phất rả rích suốt cả ngày, khu chợ chỉ còn thưa thớt mấy sạp hàng hóa và lác đác vài người qua lại.
Trời mưa khiến việc buôn bán gặp khó khăn, dì Lý thu dọn sạp của mình gần xong thì nhìn sang cậu thiếu niên ở sạp kế bên, dì bước tới gần vẫy tay gọi.
Cậu thiếu niên lập tức đặt con dao khắc và khối gỗ xuống, cậu ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt thanh tú đáng yêu.
Ánh mắt dì Lý càng thêm phần yêu thương, dì khuyên nhủ: "Mưa hoài thế này chẳng còn ai đâu, về sớm một chút cho khỏe."
Quý Vũ chăm chú nhìn khẩu hình của dì Lý, cậu từ từ nở một nụ cười, sau đó lắc đầu, đồng thời dùng tay làm ngôn ngữ ký hiệu.
Dì Lý thấy vậy thì thở dài một tiếng rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng đừng ở lại lâu quá nhé, trời mưa đường trơn trượt khó đi."
Cậu thiếu niên gật đầu, lại nở nụ cười trong sáng rồi vẫy tay chào tạm biệt dì Lý.
Mưa vẫn nhẹ rơi, từng hạt mưa nho nhỏ đôi lúc bị gió hất ngang đọng lại trên góc áo của cậu thiếu niên.
Quý Vũ tập trung vào công việc trên tay, đợi đến khi hoàn thành nét khắc cuối cùng, cậu mới đứng dậy vươn vai thư giãn.
Tháng tư trời tối nhanh, đường phố vắng lặng không bóng người, chỉ còn mỗi sạp hàng của cậu. Ngôi nhà đối diện đã sớm lên đèn, cậu thiếu niên lặng lẽ thở dài rồi đặt bức tượng gỗ vừa chạm khắc xong xuống. Cậu nhanh chóng thu dọn sạp hàng của mình, không quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruou-mo-hoa-tieu-tinh/1415755/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.