Sự bình yên đã trở lại với trường Chuyên *.
Cậu ta giờ đã thực sự trở thành hình mẫu lĩ tưởng trong mắt tụi con gái.
Những lời của ngài chủ tịch tuy ko thể khiến cậu ta thay đổi hoàn toàn nhưng lại có thể một phần giúp cậu ta trở thành một con người khác.
Cậu ta ko muốn thấy có lỗi với ba mẹ khi một kẻ phá phách đầu óc kém cỏi như cậu ta lại là con của những người có truyền thống giáo dục. Vì thế cậu ta tích cực học tập thực sự chứ ko chỉ là học chớp nhoáng như trước.
Giờ trong mắt người khác cậu ta có thể được diễn ta tạm thời: một công tử giàu có, đẹp trai, có ý chí (chứ ko phải là thông minh học giỏi),và đặc biệt vô cảm hoàn toàn với tụi con gái.
Dù sao cái vết sẹo thì vẫn còn trên cổ và những kí ức muốn quên thì vẫn còn đó, cậu ta ko muốn một chút nào có dính líu đến con gái nữa, kể cả Hà Vân My kiêu ngạo.
Và sau cái buổi cậu ta bị tước quyền tham gia tranh cử chủ tịch học sinh, cậu ta & Vân My chưa 1 lần tranh cãi lại với nhau ko nói gì đến nói chuyện lại. Giờ cậu ta và Hà Vân My thực sự coi nhau như người lạ.
Có thể ko cần ko đội chung trời nhưng ko thể mở miệng với nhau nữa.
Một tuần trôi qua, mọi người cũng đã quen với việc bình yên như thế rồi.
Vài ngày nữa thì sẽ đến ngày tranh cử chức chủ tịch hội học sinh.
Ngày Hà Vân My sẽ biết mình sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/s-a/245779/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.