Nhà kho ở phía dưới nhà Triêu Cửu, kỳ thực chính là một tầng hầm ngầm cực lớn.
Chỗ này không có gì cả, không gian trống trải dùng một vài tấm bình phong cũ kỹ ngăn ra một khoảng hình vuông, sàn nhà bằng gỗ vô cùng dày, bên cạnh bình phong có một cái giá gác đao, trên giá chỉ có một thanh đao gỗ dài khoảng một thước hai.
Cách trang trí trên trần mang phong cách rất cổ xưa, đèn đóm và mấy thứ khác đều toát ra một loại cảm giác lạnh như băng.
Bạch Ngọc Đường đi vào không gian này, liền cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng bốn phía đều kết cấu bằng gỗ, nhưng lại có mùi của một loại kim loại.
Ông già Triêu Cửu dừng lại bên cạnh giá đao, cầm lấy thanh đao gỗ, quay đầu lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường một tay đút túi, một tay cầm đao, biểu cảm thoải mái đang quan sát bốn phía. Ông ta nhịn không được, hơi nhíu nhíu mày.
Bạch Diệp đi tới bên một cái ghế cạnh bình phong ngồi xuống, Triêu Hạ đang cầm khay trà đi xuống, phía sau còn có Eugene vẻ mặt “hóng chuyện vui” theo cùng.
Triêu Cửu cầm đao gỗ thở dài, nhàn nhạt nói với Bạch Diệp, “Đời sau của Bạch gia cậu cũng chỉ càng ngày càng đi xuống.”
Bạch Ngọc Đường đứng đối diện ông ta, hai tay dựa vào cán đao, nhìn xung quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì, lời Triêu Cửu nói cũng không biết anh không nghe thấy hay trực tiếp không thèm để ý.
Bạch Diệp đột nhiên thấy thật may mắn không đưa Triển Chiêu cùng đến, nếu không lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/s-c-i-me-an-tap/115469/quyen-18-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.