Vỏn vẹn mấy từ, nhìn thì đơn giản nhưng lại nặng tựa Thái Sơn, bị Lộc Thời Thanh ném ra trong lúc y không kịp chuẩn bị.
Vốn con sóng trong lòng Cố Tinh Phùng chỉ hơi gợn nhẹ thôi giờ đây bỗng nhiên bị kích thích thành sóng lớn mãnh liệt.
Y đứng lên, không cẩn thận đụng đến vết thương trước ngực, suýt nữa té ngã. Lộc Thời Thanh vội vàng buông cánh tay của y ra đổi thành nâng eo y.
Trên chiếc bàn giữa nhà Thủy Tạ, có một viên minh châu lóe lên ánh sáng yếu ớt, tia sáng mỏng manh ánh vào gương mặt của hai người. Lộc Thời Thanh không thúc giục y, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Lộc Thời Thanh nghĩ rất đơn giản, nói hay không là chuyện của hắn, thích hay không thích là chuyện của Cố Tinh Phùng. Thích một người không có gì sai trái cả, nói cho đối phương biết cũng không sai.
Cho nên, tại sao không thể nói?
Ngày thường Cố Tinh Phùng hay mím môi, lúc này hơi hé ra nhưng khí tức lại ngưng trệ.
Lòng dạ Lộc Thời Thanh thẳng như ruột ngựa, không biết gạt người, cứ nhìn vào việc quan trọng như Vinh Khô Tuyền vậy mà hắn còn không kịp chờ đợi chạy ngược trở về hỏi Cố Tinh Phùng câu này, là đủ biết lời này là lời tận đấy lòng.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu thay phiên nhau nện xuống mặt nước, gió mát thổi tới lông mi Cố Tinh Phùng khẻ run, màu đỏ trên mặt thoáng chốc lan tràn, hai má hiện lên màu phơn phớt đỏ.
—— Lộc Thời Thanh nói thích y, đúng là trong nháy mắt sau khi y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-dieu-su-to/2605317/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.