Những cánh hoa anh đào trong đêm xoay tròn rồi rơi xuống từ cành. Truy Dã ngẩng đầu lên, dường như đang ngắm nhìn chúng.
Sự im lặng của anh khiến Ô Mạn cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm: Chẳng lẽ lần này cô lật thuyền rồi sao…?
Suy nghĩ kỹ lại, cô đã ba mươi sáu, bước qua nửa chặng đường đến tuổi bốn mươi. Còn Truy Dã chỉ mới hai mươi lăm, đối với một người đàn ông, độ tuổi này còn quá sớm để nói đến sự trưởng thành, càng khó để cam tâm bị hôn nhân ràng buộc.
Huống hồ với thành tựu mà anh đang có, ai mà không muốn nắm giữ thật chặt chứ?
Vậy nên lời cầu hôn do cô đưa ra, có vẻ như làm một người phụ nữ lớn tuổi như cô trông quá vội vàng.
Chỉ đến lúc này, Ô Mạn mới nhận ra sự vi diệu trong vấn đề ấy. Nhưng khi thốt ra năm từ đó, cô chẳng hề cân nhắc đến bất cứ điều gì. Sự dè dặt, lập trường, điều kiện… tất cả đều không quan trọng.
Khoảnh khắc này, cô chỉ là một cô gái nhỏ muốn nắm giữ tình yêu của mình. Muốn dùng một danh phận gần gũi hơn để ở bên anh, cùng nhau đi qua năm tháng dài rộng, mãi mãi không rời xa.
Truy Dã chớp mắt một cái, rồi cúi xuống nhìn Ô Mạn, vẻ mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Anh khẽ cười, giọng nói mang theo chút tinh nghịch:
"Chị, em đóng bao nhiêu bộ phim rồi, mà cách cầu hôn lại quê mùa thế này?"
Ô Mạn có chút bực bội:
"Quê thì quê, anh đồng ý hay không?"
"Nếu anh nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438783/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.