Thành Bình Dương, vào thu.
Gió lướt qua làm lá bạch quả đung đưa, phiến lá ngả vàng bị gió thổi rụng đầy đất. Tiếng còi ô tô kéo dài phá vỡ không gian yên tĩnh, âm thanh còn chưa tan kéo theo cơn gió lạnh khiến lá vàng ở hai bên rừng cây rơi ào ào xuống đất.
Khi hai cánh cánh cổng uy nghiêm của Tam Cảnh viên được mở ra, chiếc ô tô màu đen tuyền từ từ lái vào.
Chiếc xe đỗ dưới bóng cây hòe ngay cửa ra vào, Đường Dật rút chìa khóa xe, cầm bánh ngọt đặt trên ghế phó lái, anh ta áng chừng một chút rồi bước lên cầu thang mấy bước.
Phòng khách trên tầng hai tối mờ mờ, vài tia sáng xuyên qua cửa chớp bằng gỗ rơi trên khăn trải bàn bằng tơ tằm, tấm bình phong thêu thanh nhã, đồ sứ Thanh Hoa và vài đóa mẫu đơn trắng được cắm trong bình tráng men.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lật trang sách.
Sau đó anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa bằng gỗ lim. Khuôn mặt hắn sáng sủa tuấn tú, bộ vest trắng được cắt may vừa người, chiếc quần tây hơi nhăn dưới đôi chân bắt chéo khiến đôi chân kia trông thẳng tắp và cân đối.
Trang bìa của quyển sách người đàn ông đang cầm bị ẩn trong bóng tối, Đường Dật đi vào chỉ thoáng thấy được hai chữ "Phong lưu”.
"Gia.” Đường Dật hét lớn một tiếng, vừa nhìn chằm chằm hai chữ "Phong lưu” vừa sải chân bước tới, anh ta đặt bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dung-mao-nguoi-nhi-luong-nhuc/2970636/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.